Trương Tiểu Đạo híp mắt, trong lòng cảm thấy không ổn, cậu chỉ cảm thấy nỗi bất an đang lan tràn.
Loại cảm giác này mười mấy năm qua chỉ xuất hiện có ba lần, nhưng mỗi lần đều sẽ gặp phải uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng. Cậu luôn nhờ vào loại dự cảm này để tránh thoát nguy hiểm, không ngờ bây giờ lại cảm nhận được cảm giác này ở trước một toà hung trạch.
Trương Tiểu Đạo giậm chân tại chỗ, nhíu mày.
Lương Thanh Doanh thì thầm hỏi cậu: "Sao không đi nữa?"
Trương Tiểu Đạo đột nhiên ngẩng đầu nói: "Chúng ta phải đi thôi, đừng vào. Tôi có dự cảm rất không ổn."
Biểu cảm của Trương Tiểu Đạo quá nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía căn nhà số 114 còn đầy vẻ sợ hãi. Lương Thanh Doanh biết một vài vị thiên sư có năng lực dự cảm được nguy hiểm sắp đến, cho dù thái độ của Trương Tiểu Đạo thay đổi trong nháy mắt như thế nhưng cũng đã đủ làm cho cô nàng lo sợ rồi.
Hơn nữa, thật lòng mà nói thì không chỉ Trương Tiểu Đạo cảm thấy bất an. Ngay cả cô nàng cũng bị sự tĩnh mịch của cái ngõ nhỏ này doạ sợ, trong lòng nôn nóng. Rồi nhìn đến căn nhà số 114 đóng chặt cửa trước mắt, giống như một con thú dữ, nếu đi vào sẽ lập tức bị nó cắn nuốt mất.
Sự do dự của hai người khiến cho Tiểu Ngư chú ý đến, cô ta lớn tiếng gọi: "Lương Thanh Doanh, mấy người còn chưa chịu đi hả?"
Trương Tiểu Đạo qua đó nói thẳng: "Mấy người đều muốn vào à?"
Tiểu Ngư xụ mặt, khó chịu nói: "Đã đến cửa rồi, cậu còn tưởng không vào hả? Không phải chứ? Tôi nói này, nếu cậu sợ thì ban đầu đừng có đến, đừng lãng phí vị trí này! Cậu biết có bao nhiêu người muốn đi chơi không? Một tên đàn ông con trai mà còn không bằng con gái nữa? Được rồi, đã đến nước này, nếu cậu muốn lùi bước cũng được, bây giờ đi ngay đi. Dù sao cũng chưa có vào cửa."
Trương Tiểu Đạo nhìn những người khác, phát hiện bọn họ đều có biểu cảm nóng lòng muốn thử. Hiển nhiên là cũng cảm thấy bất mãn đối với hành vi lâm trận lùi bước của cậu, mấy tên nam sinh đều cười nhạo khinh thường cậu.
Trương Tiểu Đạo nói: "Mấy người đều không sợ à? Chẳng lẽ mấy người không cảm giác được âm khí nồng đậm ở nơi này rất tà môn sao?"
Trong đó có một chàng trai, không thèm để ý nói: "Bởi vì tà môn nên mới đến đây, không tà môn thì còn đến làm gì nữa?"
"Đúng vậy. Ầy, đừng có lãng phí thời gian nữa. Vào hay không?"
Trương Tiểu Đạo khó tin trừng mắt nhìn bọn họ, chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu nhìn quét một vòng, mấy người này đều không có ý định lùi bước, biết rõ là nguy hiểm tà môn mà còn muốn xông vào, đúng là không biết sống chết mà.
Cậu nhíu mày nhìn chằm chằm hung trạch trước mặt. Anh Cửu đã từng nói, thân là thiên sư thì phải tự biết lượng sức mình, bảo vệ tính mạng của chính mình mới là quan trọng nhất. Thật ra cậu cũng không quá để ý đến việc tra rõ chân tướng của toà hung trạch này, nhưng nếu bây giờ đi thì chẳng khác nào vứt bỏ, mặc kệ tính mạng của mấy người này.
Cậu không thể làm như thế được.
Trương Tiểu Đạo bất đắc dĩ thở dài: "Tôi vào cùng với mấy người."
Nghe vậy, mấy người còn lại cảm thấy không có gì, thu ánh mắt. Chỉ có Tiểu Ngư là tức giận lẩm bẩm: "Cọ tới cọ lui, như đàn bà vậy."
Trương Tiểu Đạo kiềm nén cảm giác muốn đập cô ta, cô ta bị tiền làm cho mờ mắt luôn rồi. Mắng người khác đàn bà thì cô ta là cái gì? Lại còn, người ta cũng chả to gan lớn mật như cô ta.
Lương Thanh Doanh đứng bên cạnh cậu, hơi lo lắng.
Trương Tiểu Đạo nói: "Không còn cách nào khác, vào xem thử đi. Chỉ hy vọng rằng cảm giác của tôi sai rồi."
Cửa lớn của toà hung trạch số 114 khoá chặt, trên then cửa còn quấn một cái xích sắt thô to và một cái ổ khoá thật lớn. Không thể nào mở ra được, nhưng Tiểu Ngư đã có chuẩn bị trước rồi. Cô ta kêu mấy nam sinh đi cùng lấy một cái thang trong góc để dựa lên tường.
"May là tôi đã chuẩn bị trước rồi. Mau tranh thủ lên nhanh đi."
Mười hai người lục tục bò lên tường, sau đó thu thang lên rồi để vào bên trong, bò dọc trở xuống.
Trương Tiểu Đạo vừa bò lên đến tường đã nhảy thẳng xuống, đáp lên mặt cỏ, mắt cá chân bị cỏ dại cắt đau rát, còn bị trầy mấy chỗ nữa. Mặt cỏ hơi mềm, lầy lội, cậu cúi đầu nhìn, đen thui, chẳng thấy được gì cả. Cỏ dại lan tràn đến bắp chân, rất cao.
Cậu nhớ mấy ngày nay đều là ngày nắng, không có mưa, không khí cũng rất khô ráo.
Trương Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn, không trung gần như bị che khuất mất một nửa, chỉ lộ ra một góc nhỏ. Thì ra cả cái đình viện đều bị một cây đa lớn với cành lá dày rộng bao phủ, che trời lấp đất, đè nén làm người ta thở không nổi.
Vừa bước vào đình viện, loại cảm giác bất an đó càng thêm rõ ràng.
Phía sau có người xuống tới, có một cô gái mặc váy ngắn, chân bị cỏ dại cắt lên thì oán giận. Lại có người kinh ngạc hô: "Ầy, sao lại tối thui thế này?"
"Đúng vậy, hồi nãy ở ngoài không phải còn thấy được người hả? Bây giờ chỉ có thể thấy cái bóng thôi."
"Đừng có nói mấy chuyện như vậy chứ? Đáng sợ vl."
"Ai quan tâm có thấy được gì không, mau đi đi. Xung quanh toàn là cỏ dại, bén muốn chết. Bắp chân của tôi bị trầy rồi đây này."
"Đáng sợ cái gì? Không thấy trên đầu có cái gì che mất hả? Nhìn kìa, một cây đa to đùng, mọc tươi tốt như vậy hẳn là đã trăm năm rồi, sắp thành tinh tới nơi. Lúc chúng ta đến là hoàng hôn, vừa vào đã bị cây đa che mất, ánh sáng không chiếu vào được, tối thui mới là bình thường đấy. Đi đi, đi tới cái đường lát đá phía trước ấy, trong cỏ dại toàn là côn trùng, nói không chừng còn có rắn nữa."
Có cô gái buồn bực mắng to: "Đừng có hù người ta nữa! Rắn còn thấy ghê hơn quỷ nhiều đó biết không?"
Mấy người cười đùa, cãi nhau ầm ĩ, rời khỏi mặt cỏ. Tất cả đều đứng trên mặt đường lát sỏi đá, Tiểu Ngư chia nhóm để sắp xếp vào chụp.
"Ba người một nhóm, đi theo nhóm vào đấy. Bên trong có phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, WC, phòng khách và nhà bếp, tự chọn để vào chụp đi. Đừng có dây dưa, chụp nghiêm túc vào, chụp xong thì quay lại đây hội hợp, nghe rõ chưa?"
Mấy người rời rạc đồng ý, sau đó tất cả đều hưng phấn tìm nhóm. Lương Thanh Doanh từ chối lời mời của Tiểu Ngư, nhất định phải đi theo Trương Tiểu Đạo.
Tiểu Ngư hậm hực đi với những người khác, trong đầu nghĩ lúc về phải đạp Lương Thanh Doanh xuống khỏi vị trí đội trưởng.
Mấy người chia ra, chia đến cuối cùng lại chỉ có nhóm Trương Tiểu Đạo là hai người, còn thiếu một người nữa.
Tiểu Ngư nhíu mày: "Còn ai nữa?" Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện có một nhóm bốn người, vì vậy hô lên: "Mấy người tách ra một đi, mỗi nhóm ba người."
Bốn người kia không nhúc nhích, chẳng ai muốn đi cùng với Trương Tiểu Đạo cả. Có lẽ là cảm thấy cậu quá nhát gan, không muốn đi chung với cậu. Cuối cùng A Húc bước ra nói: "Tôi đi chung với bọn họ vậy."
Lúc này mới chia xong.
A Húc vỗ vai Trương Tiểu Đạo: "Người anh em, đừng để ý. Cũng không sao cả, tà môn chút thì sao chứ? Không hại người là được rồi."
Trương Tiểu Đạo hỏi lại: "Sao cậu lại biết không hại người?"
A Húc nói: "Nếu muốn hại thì đã sớm hại rồi, làm gì đến lượt chúng ta chơi trò chơi này chứ?"
Trương Tiểu Đạo im lặng, A Húc tưởng mình đã thuyết phục được cậu nên không nói với cậu nữa, mà là tiếp cận Lương Thanh Doanh. Lương Thanh Doanh làm gì có tâm tình trả lời cậu ta, nhắm mắt theo đuôi dính chặt Trương Tiểu Đạo.
A Húc thấy vậy thì hơi hụt hẫng. Mỹ nữ sao lại nhìn trúng tên nhát gan như thế chứ? Chẳng lẽ là nhìn mặt?
Hắn sờ lên mặt mình, A Húc cảm thấy mình cũng đẹp trai mà.
Hắn bĩu môi, đuổi theo mấy người kia, mấy nơi dễ có quỷ đã bị chọn mất rồi. Chỉ còn lại phòng khách để lại cho nhóm Trương Tiểu Đạo mà thôi.
Mọi người lục tục lấy điện thoại ra soi đường, mấy người Trương Tiểu Đạo cũng không ngoại lệ. Trong phòng khách chẳng có gì cả, trống rỗng. Vách tường trắng toát, rất sạch sẽ, nhưng trên mặt đất toàn là tro bụi. Trần nhà trên đỉnh đầu cũng không có mấy thứ như quạt hay điều hoà, ở giữa có một khối lồi lõm loang lổ, giống như đã từng có thứ gì ở đó, nhưng sau đó bị tháo ra mất rồi.
A Húc cảm thấy không có gì thú vị, phòng khách trống trơn thì có thể có thứ gì? Mấy chỗ kích thích bị giành mất rồi. Hắn lúc ẩn lúc hiện đi đến chỗ Trương Tiểu Đạo đang đứng bất động, theo ánh đèn nhìn lên đỉnh đầu, bên trên là chỗ loang lổ kia, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một rãnh cong trên xi măng.
"Đó là gì thế?"
Trương Tiểu Đạo nói: "Dây điện."
Lương Thanh Doanh cũng thò qua hỏi: "Nơi này có vấn đề à?"
A Húc vội nói tiếp: "Có vấn đề gì đâu, trống không à. Không thì chúng ta đi chỗ khác xem thử đi?"
Lương Thanh Doanh im lặng, không thèm nhìn A Húc.
Trương Tiểu Đạo nói: "Trên đó từng có người chết."
A Húc và Lương Thanh Doanh đồng loạt lùi về sau thật nhanh, rời xa khỏi chỗ đó. Trương Tiểu Đạo quay đầu lại khó hiểu nhìn hai người bọn họ, hai người cười ngượng ngùng.
Trương Tiểu Đạo mím môi: "Bên trên không treo gì cả."
A Húc bước tới một bước nhỏ, vẫy tay pha trò: "Phải không? Tôi biết, thấy mà. Tôi đã cảm thấy không khí nơi này rất tốt mà."
Trương Tiểu Đạo: "..."
Lương Thanh Doanh đánh bạo hỏi: "Có, có chuyện gì thế?"
A Húc cũng dựng tai lên nghe.
Trương Tiểu Đạo nói: "Trước đây có một nữ sinh bị hù chết rồi treo lên trên đó." A Húc ngẩng đầu nhìn lên, rụt cổ. Trong đầu hiện lên cảnh tượng kinh dị lúc đó, cô gái bị treo cổ mặc váy, cổ đã sớm gãy. Đầu lưỡi thè xuống đến trước ngực, vô cùng dữ tợn. Bỗng nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cả người hắn run rẩy, suýt chút bị tưởng tượng của mình doạ cho tè trong quần. A Húc thấy Lương Thanh Doanh nhìn sang, hắn lập tức mạnh miệng: "Đừng đùa, trần nhà trên đầu có phải xà ngang đâu, sao lại treo cổ người được?"
Trương Tiểu Đạo duỗi thẳng ngón tay chỉ lên trên, nói: "Trước đây có quạt điện, sau đó được xem là vật chứng nên bị tháo đi rồi."
A Húc lầm bầm: "Đệt, sao ông lại không nhận ra cậu gian thế này chứ. Trước đây toàn là giả vờ nhát gan cả."
Lương Thanh Doanh thò lại cẩn thận nhìn lên trần nhà, hỏi: "Vậy... Có đó không? Trên đó có cái gì?"
Trương Tiểu Đạo: "Không có."
Lương Thanh Doanh: Vậy sao cậu vừa mới vào đã chiếu đèn lên đầu, còn nhìn chằm chằm không nhúc nhích gì nữa?
Trương Tiểu Đạo thở dài: "Không có mới là kì lạ đấy."
Lương Thanh Doanh và A Húc không hiểu gì.
Trương Tiểu Đạo nói: "Lúc ấy nữ sinh kia chết rất không bình thường, bị hù chết rồi bị treo lên trên đó, nhưng dưới đất toàn là tro bụi mà lại chẳng có một cái dấu chân nào. Loại tình huống này sẽ thuộc về uổng mạng, hoặc là có thể đã trở thành thế thân. Hồn phách hẳn là vẫn còn ở đây."
Không chỉ bị treo cổ, còn cả nhà sau đó dọn vào đây ở nữa, ba người chết. Lại còn thứ đã hại chết nữ sinh và cả nhà kia, thứ vốn đã tồn tại trong toà hung trạch số 114 này.
Nhưng mà nơi này rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ, chẳng có gì cả.
Tuy là chẳng có gì cả, nhưng vẫn có vẻ kì lạ ở khắp mọi nơi. Cậu chỉ mới đứng ở cửa đã cảm giác được nỗi bất an trong lòng ngực, mà sau khi vào chẳng những nó không biến mất mà còn càng ngày càng nồng đậm hơn.
Trương Tiểu Đạo nhích điện thoại chiếu lên vách tường, sàn nhà, và một góc phía trong: "Các cậu xem, thấy có cái gì khác nhau không?"
Hai người nhìn theo hướng ánh sáng, ban đầu chưa kịp phản ứng. Nhưng nhìn một lúc, Lương Thanh Doanh hiểu ra, sau đó hoảng sợ.
Trương Tiểu Đạo nói: "Nhìn ra rồi à? Rất sạch sẽ phải không?"
A Húc chậm chạp nói: "Vách tường đúng là rất sạch sẽ, nhưng trên sàn nhà cũng toàn là tro bụi mà. Cũng chẳng thể nói là ---" Hắn bỗng nhiên như nhận ra được gì đó, lập tức ngậm miệng.
Trương Tiểu Đạo ý vị thâm trường nói: "Vách tường và góc tường đều rất sạch sẽ, nhưng trên sàn nhà lại toàn là tro bụi, rất bất thường đúng không? Căn nhà này đã để trống mười năm rồi, không có ai ở, không người quét dọn, theo lý mà nói thì vách tường, góc tường đều nên có một lớp tro bụi thật dày và tơ nhện rồi."
A Húc nuốt nước bọt, cảm thấy dựng tóc gáy. Hắn khô khan cười nói: "Tà môn ghê, đúng lúc cho chúng ta chụp, tốt mà."
Ngoài miệng thì nói tốt nhưng tay lại không nhúc nhích.
Trương Tiểu Đạo liếc hắn một cái, thu ánh mắt, nhìn ra cây đa già ngoài cửa sổ.
Lương Thanh Doanh nói: "Tà môn, quỷ dị, nhưng lại không có hung linh lệ quỷ --- chúng nó đi đâu được?"
Trương Tiểu Đạo không trả lời vấn đề của cô nàng, bởi vì chính cậu cũng không biết. Nhưng cậu lại đột ngột hỏi: "Lúc chúng ta ở ngoài có thấy cây đa lớn đó không?"
Lương Thanh Doanh và A Húc đồng thời nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được cành lá thô tráng dày đặt của cây đa già ngoài cửa sổ, chạc cây trải dài che trời lấp đất.
A Húc nói: "Đương nhiên là thấy rồi. Một cây đa lớn như thế, chạc cây nhất định đã vươn ra ngoài tường. Không phải cậu đã nói mười năm nay không ai ở trong này sao? Vậy không phải chứng tỏ là mười năm rồi không có ai tu sửa chạc cây của nó hả? Chẳng trách chạc cây che trời lấp đất như thế, vừa mới vào đã tối om."
Trương Tiểu Đạo: "Cậu chắc chắn rằng cậu có nhìn thấy cây đa này khi ở bên ngoài sao?"
A Húc chắc chắn gật đầu.
Lúc này, sắc mặt Lương Thanh Doanh trắng bệch, lúng ta lúng túng nói: "Không thấy."
A Húc đột nhiên quay đầu lại, khoa trương nói: "Không phải chứ? Một cái cây to đùng như thế mà cô không thấy à?"
Lương Thanh Doanh: "Nếu cậu thấy thì tại sao lúc ấy chẳng có cảm giác gì? Một cây đa to như vậy rất hiếm thấy ở đế đô này. Mà, một cây đa mọc trong cái ngõ nhỏ này, phóng viên trong thành phố nhất định sẽ đến đưa tin."
Nghe vậy, A Húc bắt đầu nhớ lại. Càng nghĩ càng phát hiện ra có gì đó không ổn, đúng như lời Lương Thanh Doanh đã nói, nếu đứng bên ngoài mà thấy một cây đa lớn như thế thì nhất định phải kinh ngạc cảm thán một hồi. Dù sao thì ở đế đô này rất ít khi nhìn thấy một cây đa to như vậy, che cả khoảng trời, phải mọc cả trăm năm rồi ấy.
Nhưng trong trí nhớ của hắn lại quen thuộc với cảnh tượng này, giống như một cây đa to như vậy mọc ở đó là chuyện đương nhiên ấy.
Không chỉ có ở bên ngoài, khi vào trong, chân chính nhìn thấy cây đa đó, cảm thấy nó thật lớn, thật già nua cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ thấy đương nhiên. Nếu chỉ có mình hắn có cảm giác này thì không sao, nhưng những người cùng vào đều tỏ ra quen thuộc với cây đa kia, rõ ràng là cũng nhìn thấy, rõ ràng là trong miệng cũng nhắc đến, nhưng lại bình thường như đang cầm một chén cơm ăn vậy.
Rồi lại cẩn thận nhớ lại lúc mình đứng ở ngoài nhìn toà hung trạch này, ấn tượng và hình ảnh của việc "nhìn thấy cây đa" càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến thành một cái bóng dáng mơ hồ.
Nghĩ thế đã cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn kinh ngạc dò hỏi: "Sao lại thế này?"
Sau khi phục hồi tinh thần, lúc hắn nhìn về phía cây đa kia lại chỉ cảm thấy nó thật kì lạ, đáng sợ, cơ thể tự động cảm thấy nguy cơ, muốn nhanh chóng trốn đi.
"Đáng... Đáng sợ quá."
Đột nhiên trở nên rất đáng sợ. Giống như lúc trước chẳng thấy gì, đôi mắt bị cách bởi một lớp mành che. Một khi vén lớp mành đó, cảm giác sợ hãi và bất an trào dâng như sóng gió càn quét toàn thân.
A Húc ôm hai tay, vừa hồi hộp vừa hưng phấn dò hỏi Trương Tiểu Đạo và Lương Thanh Doanh: "Hai người là ai thế? Là... thiên sư hả? Là Yến Xích Hà trong Thiến Nữ U Hồn*, Anh Thúc trong Nhất Mi Đạo Nhân*?"
*Hai nhân vật có thân phận đạo trưởng, thiên sư trong phim.
Trương Tiểu Đạo dứt khoát nói với hắn: "Nếu thật sự có lệ quỷ hay hung linh đuổi giết chúng ta thì tôi không thể đánh lại chúng nó đâu. Có thể tôi cũng sẽ phải gặp nguy hiểm."
A Húc trợn mắt há miệng: "Không phải... Không phải thiên sư sao?"
Trương Tiểu Đạo không định giải thích sự khác nhau giữa Thiên sư Nhất lưu và Thiên sư Tam lưu, không biểu cảm nhìn hắn: "Không phải tôi đã nói với các người rằng đừng có vào rồi sao? Nơi này rất nguy hiểm."
A Húc lẩm bẩm: "Có lẽ thật sự không có nguy hiểm, chỉ hơi tà môn mà thôi..."
Lời này ngay cả bản thân hắn nói ra cũng thấy không ổn, bởi vì nỗi sợ hãi bỗng nhiên ập tới này làm cho hắn nổi cả da gà rồi.
Trương Tiểu Đạo xoay người đi ra cửa, Lương Thanh Doanh và A Húc vội dò hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
"Đi xem thử cây đa."
Lương Thanh Doanh vội vã theo sau, A Húc còn do dự đứng đó. Hắn luôn cảm thấy so với việc ở trong phòng thì cây đa kia mới là đáng sợ nhất.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Trương Tiểu Đạo: "Lương Thanh Doanh, cô đừng đi theo. Ở yên trong đó đi."
Lương Thanh Doanh hết cách, đành phải tự đi về.
Hai người đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, đồng loạt đứng chỗ chân tường, cách xa chỗ trần nhà có người treo cổ.
Lúc này, đám Tiểu Ngư lục tục đi ra từ phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, nhà bếp và nhà tắm. Lúc đi ra, biểu cảm trên mặt còn không tốt lắm, nhất là Tiểu Ngư, đen mặt, giống như đang kiềm chế cơn tức giận.
Bọn họ đều im lặng, A Húc chạy tới hỏi hai người bạn mình xem đã xảy ra chuyện gì, có phải là chụp được thứ gì đó ở khắp nơi không?
Bạn hắn nhăn mặt nói: "Không có. Chẳng có gì cả. Chụp cả buổi trời mà ngay cả cái bóng cũng không xuất hiện nữa, cũng không biết là có bị lừa không."
Cùng lúc đó, mọi người đồng loạt lên tiếng oán giận hết đợt này đến đợt khác.
Tiểu Ngư đen mặt, nhịn cơn tức giận, có vẻ là cũng không đoán trước được chuyện này. Cô ta nói: "Nơi này là chỗ có người trong nhóm giới thiệu, gửi riêng cho tôi đấy. Rõ ràng là tôi đã xem thử rồi, đúng thật là hung trạch."
Có người trào phúng hừ một tiếng: "Từng chết người đã gọi là hung trạch rồi? Cũng đúng, định chắp vá vào thôi. Tôi nói mà, sao lại có nhiều người đến như thế? Mười mấy người, cả một tổ ong chen nhau đến, quỷ gì cũng bị doạ cho chạy mất dép rồi. Không phải chỉ là tham tiền thôi sao?"
"Đúng vậy. Nếu không tìm ra được hung địa thì trả lại tiền đi. Tốn nhiều tiền vậy mà kết quả lại chả chụp được gì."
...
Mọi người xôn xao nói chuyện, khoé mắt Tiểu Ngư đột nhiên liếc thấy cây đa già ngoài cửa sổ, buột miệng: "Không phải còn chưa chụp ở chỗ đó sao?"
Mọi người nhìn về phía cây đa, hơi do dự.
Tiểu Ngư tuy cũng bị câu nói lúc buột miệng thốt ra của mình doạ sợ, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói: "Đi ra đó chụp đi. Nếu còn chưa chụp được thì tôi trả lại tiền."
Cô ta đã tra xét nhiều tư liệu như thế, rõ ràng đã rất xác định căn nhà số 114 này là hung trạch nổi tiếng, sao có thể chẳng có con quỷ nào thế này?
"Vậy đi thôi. Mọi người đi chụp cái đi."
Lương Thanh Doanh cản bọn họ lại: "Không được. Chỗ đó tà môn thật đấy, không được đi."
Tiểu Ngư đột nhiên bùng nổ, hung ác đẩy Lương Thanh Doanh: "Là cô gửi cái link kia cho tôi đúng không? Cô giở trò đúng không? Không thích nhìn tôi lên đời chứ gì? Dẫn một cái tên kì quái đến, ngay từ khi bắt đầu đã luôn miệng nói không được, ngăn cản mọi người vào chơi. Bây giờ lại đến cô cản không cho chụp, tất cả đều là cô giở trò đúng không?"
Lương Thanh Doanh mở to mắt: "Tôi không có, không phải tôi."
Tiểu Ngư không định buông tha cho Lương Thanh Doanh, mặc kệ có phải là cô ta hay không, vào lúc này thì việc tốt nhất là dời lửa giận của đám người kia đi, tẩy sạch chính mình. Nếu ảnh hưởng đến việc buôn bán sau này thì hỏng.
"Giả vờ vô tội à? Nếu không thì cô nói thử xem tại sao mọi người đều hứng thú đến chụp ảnh, chỉ có một mình cô ngăn cản người ta? Trước đây mỗi lần tổ chức đi mà không có cô đều rất thành công, tại sao bây giờ có cô thì lại chẳng chụp được gì? Lại còn cái người mà cô đưa đến kia đâu rồi? Trốn đi đâu rồi hả?"
Cô ta la lối như thế lại làm cho mấy người phía sau nghi ngờ Lương Thanh Doanh.
Lương Thanh Doanh tức giận đến đỏ cả mặt, "Chụp chụp chụp, mấy người biết bản thân mình đang làm gì không? Mấy người đang chụp quỷ! Lệ quỷ! Những thứ tà môn như thế mà mấy người cũng dám động vào, còn nghĩ là sẽ không có chuyện gì nữa chứ! Nếu mấy người thật sự đụng đến mấy thứ kia thì ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết đâu! Không biết trời cao đất dày, dám náo loạn chuyện quỷ thần. Cô tưởng là chỉ mình cô chơi cái Gif Tử vong này à? Chỉ một mình cô biết địa chỉ trang web kia à? Chỉ mình mấy người chơi tới phát điên à? Đã sớm có người chơi rồi! Sớm có người không biết sống chết chọc giận mấy thứ kia, kẻ nào cũng chết thảm!"
Trong phòng bỗng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc của Lương Thanh Doanh. Thật lâu sau, Lương Thanh Doanh phát hiện ngoại trừ A Húc thì mấy người còn lại đều lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nhất là Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư nở nụ cười trào phúng: "Thì ra là muốn giành chuyện làm ăn." Cô ta trào phúng Lương Thanh Doanh rồi quay đầu nói: "Đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi chụp. Chụp xong nếu còn không xuất hiện thì tôi lập tức trả lại tiền."
Những người còn lại đều cảm thấy mình đến cũng đã đến rồi, nếu không chụp được gì thì quá đáng tiếc. Huống chi không chụp được còn có thể được trả lại tiền, không sao cả.
Vì vậy bọn họ nghe theo lời Tiểu Ngư ra ngoài chụp, tất cả đều tụ tập dưới cây đa.
Lương Thanh Doanh đứng từ xa nhìn bọn họ, đột nhiên phát hiện hình như từ lúc vào đến bây giờ cô nàng chưa từng chân chính nhìn thấy toàn cảnh của cây đa kia. Trong ấn tượng chỉ có thân cây to lớn và cành lá che trời của nó.
Cảm giác như cái cây kia gần trong gang tấc, nhưng thật ra lại xa đến nỗi chẳng thể thấy rõ.
Ngoại trừ bản thân cô nàng, A Húc và Trương Tiểu Đạo không đi cùng thì cả đám người chỉ còn có chín người đứng dưới thân cây đa rậm rạp, cây đa già đứng như ẩn như hiện trong bóng đêm giống như một con thú dữ cao cao tại thượng nhìn xuống con mồi nhỏ bé bên dưới.
Âm trầm khủng bố, một cây thụ yêu thật cao lớn.
Trong nháy mắt đó, Lương Thanh Doanh chỉ nghĩ được như thế.
Nhưng mà chờ đã.
"Trương Tiểu Đạo đâu?"
Vốn mấy người kia đang muốn chụp gif, nhưng có một nam sinh đột nhiên nói: "Quay gif tốn thời gian quá, không thì chụp một tấm ảnh trước đã. Nghe nói là ảnh chụp có thể chụp đến thứ gì đó không thuộc về dương gian."
Lời này ngoại trừ Tiểu Ngư, mọi người đều đồng ý.
Nhưng ai cũng không chịu đứng chụp, vì vậy A Húc đi tới nhận chụp.
Chín người đứng yên dưới cây đa, đồng loại bày ra các loại tư thế, mỉm cười.
Tách ---
Sau khi chụp xong, A Húc thuận tiện xem lại ảnh đã chụp. Hắn chỉ vừa liếc nhìn một cái thì lập tức cứng đờ, điện thoại rơi xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt sợ hãi cực độ. Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn cây đa rồi lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Phản ứng của hắn quá lớn làm mọi người đều hoang mang.
Lương Thanh Doanh biết là hắn đã chụp được thứ gì đó rồi cho nên lập tức chạy tới nhặt điện thoại lên xem thử. Điện thoại bị vứt trên cỏ, không hỏng.
Nhấn mở, còn hoạt động, mở khoá. Ảnh chụp đập vào mắt, chỉ thấy ---
Dưới cây đa, sắc mặt chín người trắng bệch, ấn đường tối đen, nở nụ cười âm trầm, cứng đờ. Chạc cây đa trên đỉnh đầu sau lưng bọn họ treo đầy mấy chục cái thi thể, rít gào, cuồng loạn muốn leo lên người cả đám bọn họ. Dưới đất cũng có một đống phần còn lại của chân tay đã bị cụt đang vặn vẹo, mục tiêu đều là chín người sống bên trên.
Trên đám thi thể đó đều cắm một cái ống, giống như một nhánh rễ cây màu nâu.
Rễ cây đang tràn đến chỗ chín người, có một nhánh duỗi đến trước màn ảnh, mục tiêu là A Húc đang đứng chụp.