Thiên Sư Ở Rể

Chương 8: Mỹ tiên sinh



Diệp Quý Ca nói: "Ừm... bát tự, ta chỉ biết năm sinh của hắn thôi nhưng ta có thể dẫn ngươi đi xem nhà của hắn."

Trì Ưng Dương gật đầu thu dọn cành cây và hộp cát để gọn vào một góc dưới tán cây. Dọn dẹp xong hắn lấy ra một cây quạt xếp phe phẩy giống như bộ dạng mỹ công tử nổi tiếng mười năm trước.

Đúng vậy, Diệp Quý Ca cũng nhận ra được đây chính là hình mẫu thịnh hành mười năm về trước. Khi đó song nhi đều thích ăn mặc sặc sỡ, trang điểm xinh đẹp nhưng bản thân Quý Ca hắn và Lăng Hạo Uyên rất dị ứng với màu đỏ chói này.

Vật đổi sao dời, bộ quần áo đỏ rực này ở trên người vị tiên sinh xem bói này sinh ra cả giác tiêu sái phong lưu.

Loại cảm giác này vô cùng mới mẻ, quần áo tuy lỗi thời nhưng được người này mặc trên người ngoại trừ tuấn mỹ Diệp Quý Ca không nghĩ nổi từ nào để miêu tả vẻ đẹp này.

Hay đây gọi là vẻ đẹp hoài cổ?

Thậm chí bản bản thân Quý Ca có ý nghĩ muốn mua thêm nhiều trang phục mới cho hắn mặc, cảnh đẹp ý vui tâm tình cũng tốt.

Nhìn "mỹ tiên sinh" dọn sạp đứng dậy hắn có thể nhìn ngang tầm mắt họ, trông rất cao ráo không thấp bé tí nào.

Diệp Quý Ca chinh chiến sa trường nhiều năm trong mắt toàn là những người đàn ông tục tằng rất hiếm thấy người nào lộng lẫy hoa hòe như này, đang nhìn người chăm chú thì đột nhiên phải đối diện mới cặp mắt hoa đào yêu diễm.

Đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ như có ánh nước chuyển động khiến tim Diệp Quý Ca ngừng đập trong thoáng chốc.

Trì Ưng Dương cười nói: "Ngươi chưa thấy vị thầy bói nào ăn mặc như vậy đúng không?"

Diệp Quý Ca trợn mắt "Ừm" một cái rồi nói nhỏ: "Cách ăn mặc của tiên sinh... thật độc đáo."

Trì Ưng Dương ngẩng đầu nói: "Lần trước ta xem quẻ cứu gia đình người ta được chút tiền nên mua ít quần áo mới."

Chỉ là nói về vấn đề quần áo mà hắn cũng không quên nhắc tới việc mình xem bói rất là lợi hại.

Nghe hắn nói chuyện Diệp Quý Ca hào hứng hẳn lên miệng mấp máy chuẩn bị nói gì đó thì Lăng Hạo Uyên xen vào: "Vậy thì đi thôi, Tiểu Diệp dẫn đường đi."

Diệp Quý Ca: "A, được. Tiên sinh, mời đi bên này."

Đến trước một căn nhà bị niêm phong cổng thì Trì Ưng Dương dừng lại xem xét phong thủy một chút nhân lúc đó Diệp Quý Ca tranh thủ nói với Lăng Hạo Uyên: "Vị tiên sinh này hẳn là người từ nơi khác đến nhỉ, nghe khẩu âm của hắn có vẻ là từ phía nam."

Lăng Hạo Uyên liếc mắc nhìn Quý Ca: "Tiên sinh biết coi số mệnh là được rồi ngươi còn quan tâm người ta đến từ nơi nào sao."

Diệp Quý Ca cười nói: "Tướng quân thấy hắn có đẹp hay không?"

Đẹp, đẹp đến mức không giống con người chút nào.



Điểm ấy thì Lăng Hạo Uyên không thể dối lòng được chỉ có thể thành thật gật đầu: "Rất đẹp, vậy thì sao?"

Diệp Quý Ca cười lớn: "Tướng quân ngài có để ý không nãy giờ người ta chỉ nhìn ta thôi đó. Ta cảm giác mình có chút cơ hội."

Lăng Hạo Uyên: "...Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó."

Diệp Quý Ca lắc đầu thừa dịp Trì Ưng Dương đi vào nhà qua lỗ hổng trên cổng lớn mà chỉnh trang lại tóc tai của mình nói: "Tướng quân à dưới trướng của ngài có nhiều chiến tướng song nhi nghỉ ngơi hồi kinh như vậy có ai mà không muốn tìm một vị hôn phu đẹp mắt đâu. Nếu mấy tên đàn ông trong quân doanh được bằng một góc của người ta thì những song nhi chúng ta sao có thể ế chỏng ế chơ đến bây giờ chứ. Khó có cơ hội gặp được một người như này đương nhiên ta muốn tranh thủ cơ hội chút rồi. Ta không quan tâm nhà hắn ở đâu hay có tiền không, dù sao hắn xinh đẹp ngần ấy thì ta không thiệt thòi chút nào.

Song nhi chinh chiến sa trường nhiều năm như họ có khác biệt rất lớn với song nhi chỉ ở nhà thêu hoa, khi gặp quân thù sẽ chủ động xông lên hạ sát còn nếu gặp người hợp ý sẽ không do dự mà nhanh chóng động thủ.

Lăng Hạo Uyên: "Ngươi đừng suy nghĩ quá nông cạn thấy hắn đẹp mà suy nghĩ đơn giản. Người chỉ có vẻ đẹp như vậy có thể xứng với ngươi sao?"

Lăng Hạo Uyên không thoải mái chút nào.

Y tự nhận tướng mạo bản thân không tệ, anh tuấn đoan chính, dù vết sẹo trên mặt to cũng không thể che lấp hết sắc đẹp bản thân, so sánh với Diệp Quý Ca kiểu gì cũng thấy hơn hẳn thế mà Mỹ tiên sinh không thèm liếc mắt nhìn y một cái mà chỉ chăm chú nói chuyện cùng Diệp Quý Ca.

Đúng rồi! Có lẽ do y ăn bận quần áo đen mộc mạc còn Diệp Quý Ca thì đeo ngọc bội được trưởng bối trong nhà tặng, mười ngón tay hết năm ngón là đeo bảo thạch chỉ nhìn sơ thôi là thấy sự giàu có rồi.

Mỹ tiên sinh này bày quầy hàng cũng chỉ có một bàn cát viết chữ và cành cây nhỏ tuy rằng mặc y phục xinh đẹp nhưng kiểu dáng lại cũ kĩ ai cũng nhận ra được hắn là người nghèo khó. Nếu Mỹ tiên sinh này giàu có ắt hẳn sẽ mang nhiều vòng vàng nạm bảo thạch như Diệp Quý Ca vậy.

Trách không được Mỹ tiên sinh chỉ nhìn Diệp Quý Ca, vừa tài giỏi lại có tiền.

Lăng Hạo Uyên hơi mím môi.

Bị đối đãi bên trọng bên khinh rõ ràng như thế chẳng ai thích cho nổi, y định khuyên bảo Diệp Quý Ca một chút thì Trì Ưng Dương từ trong nhà cũ dạo một vòng đi ra ngoài.

Trì Ưng Dương vừa đi ra liền nói với Diệp Quý Ca: "Người ở đây là bạn bè của ngươi, là con trai độc đinh, cha mẹ đều đã qua đời, gần đây hắn ta phạm phải vấn đề nghiêm trọng trên quan trường. Ngươi và người bạn này thật sự thân thiết sao?"

Nếu là người vô cùng thân quen đương lúc bạn mình gặp họa phải bị chém đầu mà Diệp Quý Ca cùng Lăng Hạo Uyên lại có thể vui vẻ đi dạo trò chuyện như thế này sao?

Diệp Quý Ca kinh ngạc nhìn hắn nói: "Thật ra hắn ta là đứa nhỏ trong tộc của một người bạn ta theo luật pháp theo lý hắn phải bị chém đầu. Người bạn kia của ta đã qua đời, tộc của hắn chỉ còn mỗi người này ngoài ra không còn ai hương hỏa. Ta không đành lòng nhìn hắn chết nhưng sự việc hắn tham dự này vô cùng quan trọng ta không có cách nào. Bỗng thấy tiên sinh cho quẻ mới nhớ đến."

Nếu không phải hết cách, tình nghĩa này không được xem trọng thì ai lại muốn cầu cạnh một tên thầy nói trẻ tuổi ăn mặc đỏm dáng như này.

Trì Ưng Dương nhìn kĩ Diệp Quý Ca vài lần, bấm ngón tay tính: "Hắn phạm tội liên quan công văn không phải là tham tài hại mệnh, mệnh của hắn chưa tuyệt, vẫn có một cơ hội."

Trì Ưng Dương tính toán liền biết người này là một kẻ chết thay trước đó chỉ vì tham chút lợi lộc mà bị biến thành con cừu thế mạng. Hoàng tử đánh nhau bình dân dính chưởng, đúng là thảm thương.

Diệp Quý Ca nghe vậy rất ngạc nhiên dù gì bản thân cũng không còn cách nào nên hỏi: "Cơ hội gì?"

Trì Ưng Dương mỉm cười: "Điều này không thể nói trước, phải giao tiền quẻ trước."

Diệp Quý Ca sửng sốt, Lăng Hạo Uyên cũng đờ ra.

Mỹ tiên sinh này đúng là yêu tiền như mạng.

Làm người ta nhìn mà chỉ biết than thở.

Diệp Quý Ca ngược lại thấy hơi vui mừng, người ta thích bạc thì hắn mới có cơ hội! Nhiều năm qua chinh chiến rong rủi sa trường hắn nhận được rất nhiều bổng lộc, người mà không muốn gì hắn mới sợ vì vậy hắn hỏi ngay: "Vậy tiên sinh muốn bao tiền?"

Trì Ưng Dương mỉm cười: "Tùy hỉ là được."

Ngược lại chính là bất kể bao nhiêu đều phải trả quẻ mới được.

Nếu không người khác thiếu hắn một mạng dù không trả được thì thiên đạo cũng sẽ bắt người đó trả lại cho hắn, thậm chí là kiếp sau, kiếp sau sau nữa tất cả phúc khí và thọ mệnh đều được hoàn lại cho hắn.

Nhưng chỉ cần là tùy hỉ hắn lấy là được người ta không cần thiếu hắn một mạng.

Trì Ưng Dương đánh giá trong lòng, một mạng người ở An Nam Vương phủ đáng giá 10 lượng bạc, giải quyết vấn đề phạm nhân ở kinh thành chắc không thể ít hơn vậy được đúng không?

Kết quả là Diệp Quý Ca mang cả túi tiền nhỏ của mình đưa cho Trì Ưng Dương, hắn nhanh chóng nhận lấy, ái chà chà, nặng thật nha.

Bên trong có đủ 20 lượng!



Cái bộ dạng vội vã mở túi tiền này đều nằm trong mắt Diệp Quý Ca và Lăng Hạo Uyên.

Lăng Hạo Uyên: "..."

Diệp Quý Ca càng nhìn càng thích, Mỹ tiên sinh thích bạc, hắn thì có tiền, đúng là tuyệt phối!

Diệp Quý Ca nói: "Chừng này đủ chưa? Ta ra khỏi nhà không mang nhiều bạc, ta có thể về nhà lấy thêm."

Lăng Hạo Uyên: "..."

Sau khi trở về y nhất định phải cảnh tỉnh Tiểu Diệp Tử miễn cho cái đứa ngốc này bị người ta lừa hết.

Trì Ưng Dương liền nói: "Được rồi dù gì cũng là cơ duyên cứu mạng, để chuyển cơ thì phải dựa vào người lớn trong nhà hắn nhưng cụ thể thế nào ta không nắm rõ bởi ta không hiểu luật pháp hiện tại."

"!!!" Diệp Quý Ca hỏi: "Ta hiểu rồi, luật pháp triều đình ghi rõ nếu trong nhà có người lớn tuổi thì người nối dõi còn lại duy nhất trong gia đình có thể được miễn tội chết. Nhưng mà nhà hắn còn người thân lớn tuổi sao?"

Diệp Quý Ca cùng người này không quen thuộc lắm, tình hình họ hàng trong nhà hắn cũng không nắm chắc.

Trì Ưng Dương trả lời: "Các người cứ đến từ đường trong thôn mà tìm. Thân gia hắn mệnh mỏng hẳn trong công văn có ghi lại tên trưởng bối dù không có quan hệ huyết thống trực hệ."

Diệp Quý Ca gật đầu đa tạ: "Ta đã hiểu, hiện tại liền phái người đi tìm, nhà của tiên sinh ở đâu đến khi có kết quả ta sẽ đến cửa bái tạ tiên sinh."

Trì Ưng Dương trả lời: "Ta không có nhà, tạm thời vẫn chưa mua được, chờ khi có nhà rồi có duyên lại gặp."

Diệp Quý Ca kinh ngạc nói: "Nghe giọng nói của tiên sinh đây hẳn là người đến từ phương nam đúng không, là đến thăm người thân sao?"

Trì Ưng Dương đáp: "Không có, vốn dĩ ta nhìn thấy bảng vàng nên muốn đến thử thời vận xem sao, nhưng mà..."

Tuy rằng quẻ bói không tệ nhưng hắn vẫn muốn đến tận nơi xem tính cách người thật như thế nào mới quyết định.

Diệp Quý Ca hỏi: "Là bảng vàng chiêu thân của tướng quân sao?"

Trì Ưng Dương gật đầu.

Diệp Quý Ca:!!!

Huhuhu, người mà Mỹ tiên sinh đem lòng ái mộ là tướng quân.

Còn bản thân hắn chỉ là một tướng lĩnh nhỏ dưới trướng ngài ấy làm sao có thể so sánh cho được.

Sầu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nếu Mỹ tiên sinh đến ở rể cho tướng quân thì hắn cũng vui vẻ dùm cho ngài ấy.

Mà Lăng Hạo Uyên: "..."

Người này vậy mà muốn đến ở rể trong phủ của y.

Nhưng Mỹ tiên sinh không xem trọng y mà chỉ quan tâm đến tiền tài mà thôi.

Loại người như này không xứng với y.

Trì Ưng Dương lúc này lại nhìn về phía Lăng Hạo Uyên nói: "Khi nãy ta mãi quan tâm việc cứu mạng người khác hi vọng vị tiểu huynh đệ này không thấy phật lòng."

"Tiểu huynh đệ" Lăng Hạo Uyên: "..."

Y dù nhìn thế nào cũng giống "đại" huynh đệ mà.

Rõ ràng nhìn qua Mỹ tiên sinh còn rất nhỏ tuổi.

Nhưng khi thấy cặp mắt đẹp đẽ kia nhìn tới Lăng Hạo Uyên chỉ nhướng mày nhìn lại.



Mỹ tiên sinh có làn da trắng nõn nà không giống người dãi nắng dầm mưa chịu được khổ cực mà giống như công tử của gia đình thư hương đã sa sút nào đó hơn.

Ha ha, thoạt nhìn qua Mỹ tiên sinh giống như đang muốn thu phục kẻ ngốc nhiều tiền – Tiểu Diệp Tử sau đó là lấy lòng bạn bè của người ta tức là y.

Lăng Hạo Uyên không để bụng mà hơi mím môi.

Trì Ưng Dương nói tiếp: "Vị tiểu huynh đệ này âm khí trên người ngươi quá nặng, đêm ngủ thường bị ác quỷ quấy phá rất khó ngủ say, nhưng mà sát khí trên người ngươi cũng nhiều nên mới có thể bảo vệ ngươi bình an cho đến bây giờ, có điều cân bằng này chỉ là tạm thời mà thôi."

Lăng Hạo Uyên vừa nghe thì ngây ra như phỗng.

Quốc sư cũng nói trên người y sát khí quá nặng cần phải thành tâm chép kinh phật để bình tâm tĩnh khí. Không một ai biết rằng nếu sát khí không nặng, y không tập võ từ bé, mỗi ngày đều chống trả quỷ hồn thì chúng nó đã nuốt trọn y từ lâu rồi.

Nghe Mỹ tiên sinh nói như vậy Lăng Hạo Uyên đột nhiên phát hiện từ khi bản thân ở cùng người này thì những quỷ hồn xấu xí ghê tởm có bộ dạng lúc chết đều biến mất tăm, tuy vẫn còn cảm thấy một chút lạnh lẽo nhưng có vẻ bọn chúng đã chui rúc vào nơi nào đó.

A, thấy rồi, chúng nó đang trốn ở chỗ sâu trong góc nhà kia mà run bần bật.

Giống như đang sợ hãi thứ gì đó vậy.

Lăng Hạo Uyên ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, chỉ có vài đám mây trắng bông lãng đãng trôi nổi.

Những hàm răng nhọn hoắc trắng ởn đầy thịt vụn, đao kiếm rỉ sét va chạm, bầu trời ngập trong màu đỏ của máu tươi đều biến mất tựa như chưa từng tồn tại vậy.

Y không rõ đã bao lâu rồi mình không được nhìn thấy bầu trời xanh trong nhường này.

Trì Ưng Dương liếm môi: "Nhà ngươi cũng có quỷ đó, vậy đi ta sẽ đến giúp ngươi bắt quỷ có được không?"

Lăng Hạo Uyên chuẩn bị đồng ý thì nghe Trì Ưng Dương nói tiếp: "Đương nhiên ta muốn nhận thù lao trước."

Trì Ưng Dương hắn còn chưa có ở rể thành công tất nhiên phải thu phí rồi.

Chỉ có người một nhà mới không cần thu tiền bởi vì tất cả tiền đều là của hắn rồi, ha ha ha.

Lăng Hạo Uyên: "... Được."

Y hiểu được vị Mỹ tiên sinh này chính là người mà không có tiền sẽ không thỉnh được.