Thiên Tai Tận Thế Hành

Chương 15: Đồ Cũ



Tần Hoài xách từng đồ vào cửa rồi khử trùng hết một lượt, lúc này mới cho Mộ Nam tiến lên phân loại vật phẩm, một ít đồ ăn và hoa quả bị dập thì lấy ra ăn trước, còn lại đều để vào trong không gian. Cậu cũng có mua một ít thịt, toàn bộ đều là hàng đông lạnh, đợi rã đông sẽ để vào không gian. Sau này cần thì lấy ra nấu luôn, không cần phí thời gian chờ nó rã đông.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể mua thịt đông lạnh, nếu ở nông thôn còn có thể mua được thịt tươi, dù sao cũng có vài gia đình tự nuôi heo, nhưng ở thành phố đến cả gia cầm cũng bị kiểm soát mà. Giờ làm gì có nơi nào có điều kiện vận chuyển mẻ thịt tươi, có thể mua được thịt đông lạnh đã không tệ rồi.

Mộ Nam phân loại thịt thành: thịt ba chỉ, thịt sườn sụn và xương sườn thịt. Hai ngày trước cũng có mua trong nhóm một tí thịt nên cậu lấy ra, dự định chờ hôm nay rã đông xong sẽ làm sườn kho, sườn xào chua ngọt và ba chỉ heo xào, mỗi lần làm thì phải làm một xoong lớn để trữ sẵn. Bây giờ phải thừa dịp còn có thời gian thì làm càng nhiều món ăn có hương vị đậm đà một chút càng tốt. Sau này nhà ai cũng gặp khó khăn, cũng chỉ có thế nấu những món ăn nhạt vị, nếu không mọi người đến cơm cũng không có mà ăn, mà nhà mình lại đầy mùi thịt cá cơm nước thì cũng quá không biết điều rồi.

Tần Hoài đang quét dọn một chút chỗ gần cửa ra vào trong khi Mộ Nam đang phân loại, vì đã khử trùng cho vật phẩm thì sẵn anh cũng xịt toàn bộ chỗ hành lang một lần luôn, dù sao cũng là nơi mình ở cũng không cần phải tiết kiệm gì. Anh mới đặt dụng cụ khử trùng xuống Mộ Nam đã cầm điện thoại chạy tới, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: "Anh ơi, anh có muốn ăn sủi cảo nhân tôm không?"

Tần Hoài liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, trong nhóm WeChat có một nhóm đơn hàng, lần này mở đầu là trứng tôm, tôm sống, nhưng giá hơi chát, gần hơn 200 một cân. Tuy nhiên giá cả vẫn có thể chấp nhận được, hiện nay muốn mua được loại thịt tươi như vậy quá khó, nếu trước mắt không phải vì tơ bệnh không có tác động gì đến động vật, đồng thời không chịu được nhiệt độ cao hơn 80 độ C cộng thêm mọi người vẫn có thể ăn thì chỉ sợ giá của mặt hàng này còn cao hơn nữa.

Nhưng dù đắt thì hầu hết mọi người đều có thể hiểu được, người bán cũng người, bây giờ đã tháng Bảy thời tiết bắt đầu nóng hơn, mỗi ngày đều phải mặc bộ đồ bảo hộ kín mít rồi chạy khắp nơi, dù có nói vì kế sinh nhai của mình mới liều mạng kiếm tiền nhưng nếu không có những người này thì chỉ dựa cả vào điều động của chính phủ, e là không đủ người để đến từng thành thị, từng tỉnh thành để giao đồ ăn đâu.

Còn một nguyên nhân nữa khiến giá cao, là vì không ai dám ra ngoài, rất nhiều nông sản đã quá mùa vẫn không ai đến thu hoạch, trái chín cũng thối rửa trong bùn đất dẫn đến không chỗ nào bán, thậm chí có gia súc gia cầm chết vì không ai cho ăn. Mà nguyên nhân lớn hơn nữa là do hoàn cảnh, đồ ăn không tìm được cách tiêu thụ chỉ có thể nhìn nó hư rồi bỏ, thật sự rất lãng phí. Mấy sản vật có thể vận chuyển đường dài vào thành phố để bán chỉ là một phần nhỏ, chính vì điều này mà một phần nhỏ đó trở nên đắt đỏ hơn, cho nên hơn 200 một cân tôm thậm chí còn bị coi là rẻ trong mắt một số người.

Mộ Nam thấy nhóm người muốn mua rất đông nên cũng muốn mua một ít, trong không gian của cậu có tôm, trước là vì cậu không thể tự nấu cộng thêm trong không gian không chứa được vật sống nên dù cậu chỉ chuẩn bị tôm đã được chế biến qua, nhưng bây giờ cậu muốn ăn món anh Tần Hoài nấu cơ. Tần Hoài có công thức làm tôm độc quyền, hoặc có lẽ do cậu đã quen hương vị anh nấu từ nhỏ nên cảm thấy tôm bên ngoài không ngon bằng tôm Tần Hoài làm.

Tần Hoài ném điện thoại của anh qua cho cậu, nói: "Muốn ăn thì em mua đi, anh làm cho em ăn."

Mộ Nam quen cửa quen nẻo mở khóa điện thoại, tài khoản của cậu không có tiền nên khoảng thời gian này tất cả giao dịch mua hàng đều dùng tiền của Tần Hoài. Dù sao Tần Hoài cũng không biết số dư của mình có dùng hết được không nên cứ tốt nhất là dùng nhiều hơn đi, nếu không sau này tất cả đều thành những con số bỏ đi thì cũng quá thiệt thòi rồi.

"Vậy chúng ta nên mua bao nhiêu anh nhỉ?"

Mộ Nam thấy mọi người lần lượt mua đều là một hoặc hai cân tôm, nhưng đó đều là một hai cân tôm đã bị cắt đầu và lột vỏ, chỉ còn lại tí thịt, nhưng nếu mua nhiều hơn sợ sẽ gây chú ý.



Tần Hoài nói: "Mua mười cân đi."

Chút tiền này cũng không tính là gây chú ý, nếu không nhờ giấc mộng của Mộ Nam thì xét tình hình hiện tại, Tần Hoài cũng không ngờ sau này lại xảy ra nhiều thiên tai như vậy, hơn nữa giờ anh cuộc sống của mọi người cũng dần về lại quy luật bình thường, đã có không ít người mặc quần áo bảo hộ ra ngoài, thấy số lượng mua hàng theo nhóm ngày càng tăng là biết, mọi người đã dần tìm ra lối sống mới và nhanh chóng thích nghi trong tình hình sương mù đầy tơ bệnh này.

Hơn nữa, chắc chắn có một số người không đủ tiền ăn mấy cân tôm này, nhưng đa số đều không nỡ nên dù có mua nhiều thì nhìn vào cũng chỉ nói người trẻ tuổi không biết cách sống, đúng là không để bản thân chịu thiệt mà, ngoài ra sẽ không gây ra rắc rối gì. Chờ sau này hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, đến tiền cũng không thể dùng thì lúc đó mới nên khiêm tốn mà sống.

Nghe Tần Hoài nói, Mộ Nam không chút do dự chốt đơn, rõ ràng bản thân cậu đã từng trải qua tận thế nhưng vẫn tìm kiếm niềm tin ở Tần Hoài, quả nhiên thói quen ỷ lại này là bản năng, dù có qua bao lâu cũng không thay đổi.

Có người đầu tiên mua nhiều, một số người đặt hàng sau không biết có bị ảnh hưởng hay không mà lượng đơn hàng bắt đầu tăng lên 4, 5 cân rồi, điều này khiến đơn hàng 10 cân tôm sống của bọn họ không còn quá chói mắt. Vì là tôm sống nên phải bán càng sớm càng tốt, buổi sáng vừa kết thúc cuộc chạy đơn thì buỗi chiều đã giao đến, nhưng cái này không có cách nào để tình nguyện viên giao tận cửa được, vì bán tôm sống là tư nhân kinh doanh nên cần những người mua tự xuống lầu để lấy.

Đương nhiên người xuống lầu là Tần Hoài, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để Mộ Nam ra ngoài. Sức khỏe Mộ Nam từ nhỏ đã không tốt như anh, mỗi năm đều bị sốt và cảm lạnh mấy bận, sức đề kháng quá kém, nên anh không dám để Mộ Nam mạo hiểm ra ngoài. Dù Mộ Nam cảm thấy những năm này mình đã khỏe mạnh hơn rồi, đặc biệt là kiếp trước cậu chưa từng bị nhiễm bệnh, nhưng cậu cũng không muốn cãi nhau với Tần Hoài, dù sao anh cũng đã trang bị quần áo bảo hộ đầy đủ, mặc kệ chỉ xuống lầu chứ không đi ra ngoài nhưng cậu vẫn kiên trì yêu cầu Tần Hoài mặc đồ bảo hộ vào, phòng hộ chặt chẽ.

Tần Hoài mới vừa mở cửa, vừa hay thang máy dừng lại ở tầng của bọn họ, Tần Hoài vội vã đi vào thang máy, trong thang máy còn có một người khác, Tần Hoài nhìn người nọ thấy có chút quen mắt nhưng đều mang khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, do đó anh cũng cũng không chào hỏi, ngược lại bác trai kia lại quay đầu nhìn Tần Hoài mấy lần, cau mày như có chút nghi hoặc: "Nam Nam?"

Nghe giọng nói Tần Hoài liền biết đối phương là ai, cười nói: "Bác Chung đúng không ạ? Cháu là Tần Hoài đây ạ, ở phòng bên cạnh chú Mộ đấy ạ."

Ông Chung rất kinh ngạc: "Tần Hoài à, cháu đi mấy năm rồi, về khi nào đấy?" Ông biết mà, nhìn chiều cao đã thấy có hơi không đúng, mà vừa nãy nhìn phương hướng thằng nhóc này đến thang máy còn là nhà của Mộ Nam nữa chứ.

Phần lớn người ở đây đều là hàng xóm cũ, nên cũng biết rất nhiều chuyện về gia đình anh hồi trước, dù sao sau khi bà Tần ra đi, hàng xóm đã chăm sóc hai đứa trẻ nhiều hơn trước, nhưng không ngờ người ta có người cha giàu có tìm tới còn đem đứa nhỏ đi, để lại đứa con nhà họ Mộ một mình.

Tần Hoài nói: "Lúc tình hình dịch bệnh mới bắt đầu thì con về, về được mấy tháng rồi ạ."

Ông Chung hình như có hơi cảm thán: "Trở về cũng tốt, bây giờ nước ngoài rất loạn, trong nước vẫn an toàn hơn, lần này trở về có đi nữa không?"



Tần Hoài lắc lắc đầu: "Cháu không đi nữa ạ."

Ông Chung nghe vậy nở nụ cười: "Vậy thì tốt, hai người các cháu từ nhỏ đã gắn bó với nhau, thà có người ở cùng còn hơn ở một mình lúc này. Những năm này Nam Nam cũng không dễ dàng gì, để đứa nhỏ sống một mình mỗi ngày trôi qua cũng rất tùy tiện, suốt ngày ăn thức ăn ngoài chưa nói, dạ dày còn bị hành cho hư luôn, thằng nhóc đó hơn nửa đêm phải một mình đến phòng khám lấy thuốc giảm đau uống, thật đáng thương."

Buổi tối hôm đó vừa lúc ông đánh bài xong đứng trước cửa nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến trắng bệch của Mộ Nam, ngồi cũng không yên phải ngồi xổm trên mặt đất, một bên còn cắm cây kim, bên cạnh không có ai cô đơn lẻ bóng. Bọn họ và ông Mộ dù gì cũng là hàng xóm mấy chục năm, từ đời trước đã sống ở một cái ngõ hẻm trong sân, sau này phải phá dỡ để xây dựng lại nên chuyển đến sống chung ở tòa chung cư này. Ông Mộ ra đi sớm, bọn họ đều được gọi một tiếng chú chú bác bác tất nhiên có thể chăm sóc thì chăm sóc, nên ông về nhà kêu vợ mình nấu chút cháo rồi đưa cà men cho đứa nhỏ mang về nhà ăn, đến ngày hôm sau lúc nhận lại cà men đựng cháo, đứa nhóc kia còn mua một túi đồ ăn vặt nói là cho cháu ông ăn, vừa hiểu chuyện vừa lễ phép.

Tần Hoài vốn đang tươi cười mặt mày dẫn dần rũ xuống, trong lòng đau đớn, anh trầm mặc một lát lúc ông Chung thở dài, rồi như đang hứa hẹn với bản thân, nhẹ giọng nói: "Không đâu, sau này cháu sẽ không để em ấy một mình nữa."

Thang máy rất nhanh đã xuống tới tầng 1, đã có không ít người xuống lấy đồ, có lấy rau, có người lấy một ít gạo, bột mì, ngũ cốc và dầu ăn, Tần Hoài trực tiếp đi đến cạnh chỗ bán tôm, trước tiên mua một cái túi đựng những thứ đã mua, thấy bên cạnh chỗ bán tôm vẫn chưa có người đi xuống lấy, anh lại hỏi: "Chỗ này còn nhiều không?"

Người bán hàng chắc là lo tôm chết trên đường hoặc có chuyện gì xảy ra nên mang đến rất nhiều: "Còn nhiều lắm, cậu muốn thêm bao nhiêu?"

Tần Hoài nhìn thoáng qua rồi yêu cầu thêm một phần tầm mười cân, bỏ vào một cái túi màu đen sẵn tay để vào xe đẩy anh vừa lấy ra, sau đó yêu cầu người bán hàng lấy thêm ba cân nữa, phần này anh xách trên tay, thanh toán xong mới xách ba cân tôm đó đi đến chỗ ông Chung đang mua sữa: "Chú Chung, cháu biếu chú ba cân tôm này ạ."

Tôm tươi không hề rẻ, đến cả nhà ông Chung cũng không muốn mua nên đương nhiên đã nhanh chóng từ chối.

Tần Hoài nói: "Những năm này Nam Nam chỉ có một mình, đều nhờ có các chú các bác chăm sóc quan tâm nên chút tâm ý này chú đừng ngại ạ, bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt nên không có cách nào mời chú đi ăn bữa cơm, ít đồ này chú cũng đừng đẩy tới đẩy lui làm gì, với lại cháu đã thanh toán hết rồi."

Ông Chung do dự một lát Tần Hoài đã nhét túi vào tay ông rồi, cháu trai của ông hai ngày nay cứ luôn miệng nói muốn ăn tôm, nhưng không ai biết tương lai sẽ như thế nào, cứ tiết kiệm được gì thì tiết kiệm, vậy nên mặc kệ cháu trai có muốn ăn ông cũng không nỡ bỏ tiền ra mua mặt hàng đắt tiền như tôm này. Thấy Tần Hoài không cho ông từ chối ông Chung cũng đành đỏ mặt nhận lấy: "Thằng nhóc cháu, khách khí như vậy làm gì, chờ, chờ chuyện này qua đi chú sẽ bảo dì cháu làm chút dưa chua cho, hai người các cháu khi còn bé đều thích ăn nó mà."

Tần Hoài cười nói: "Vậy thì cháu cảm ơn chú Chung trước, chú mua đồ đi ạ, cháu lên lầu trước."

Ông Chung nhìn bóng lưng Tần Hoài, chàng trai tướng tá cao lớn, tuy đang mặc đồ phòng hộ không thấy rõ mặt nhưng từ nhỏ Tần Hoài đã đẹp trai rồi, nếu bà Tần và ông Mộ còn sống, nhìn hai thiếu niên nay đã trưởng thành, chắc sẽ rất kiêu ngạo cho mà xem.