Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Lời nói của Lâm Chiêu khiến Dịch Nhiễm cảm thấy bất an.
Cô cảm thấy, chờ thêm một khoảng thời gian nữa dọn đi vẫn là tốt nhất. Thứ Lâm Chiêu muốn, đương nhiên cô hiểu rõ, chỉ là bây giờ Dịch Nhiễm cũng không biết bản thân mình có thể yêu một người khác được nữa hay không.
Bộ phim điện ảnh Đại Mộng Tam Sinh đã bắt đầu quay, nam chính là Cố Tích, một lưu lượng đang hot rất được hoan nghênh. Bởi vì ca khúc chủ đề của phim có một số yếu tố liên quan tới truyện tranh vậy nên Dịch Nhiễm đang phải thiết kế hình ảnh của nam chính.
Thẩm Nghệ Trúc ở một bên nhìn cô vẽ vời, bức hoạ đã rõ hình người, cô ấy nghiêng đầu tinh tế đánh giá một phen rồi nói, "Dịch Nhiễm, bức tranh này của em, sao chị lại cảm thấy có chút giống với Lâm tổng thế nhỉ?"
"Đúng là rất giống, nhưng ánh mắt này... trông khá giống với Lâm tổng." Thật ra, Thẩm Nghệ Trúc cũng không nghĩ nhiều, cô ấy lấy thiết kế nhân vật trò chơi ở một bên ra xem, cười tủm tỉm, "Em xem Tuỳ Ngọc ở đây xem, có phải cũng rất giống Lâm tổng không? Ánh mắt này lạnh lùng mang theo sự cố chấp, ai nhìn vào đôi mắt này cũng rơi vào tình yêu cả."
Dịch Nhiễm cảm thấy chột dạ.
Trước kia cô đã biết, những bức tranh của mình, nhân vật hay gì đó ít nhiều cũng sẽ mang bóng dáng của Lâm Chiêu.
Thời gian sẽ khiến người ta hình thành thói quen.
Thời gian anh ở cạnh cô, thật sự là rất dài, rất dài.
Khoảng thời gian vừa mới rời khỏi nhà, cô thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Lâm Chiêu.
Trong mơ là một vài chuyện thường ngày.
Cho dù đã tạ tội với anh, Dịch Nhiễm vẫn cảm thấy bất an như cũ.
Lúc chiều, Trần Lực gọi cô vào văn phòng, mở một trang web ra cho cô xem.
Tiêu đề là ba chữ lớn.
Cúp Tinh Mạn.
Đây là một cuộc thi dành cho giới hoạ sĩ vẽ tranh 2D, nếu như dự thi sẽ gia tăng mức độ nổi tiếng của hoạ sĩ, là một cơ hội hiếm có.
Giám khảo cuộc thi này đều là nhân vật nổi danh trong giới hoạ sĩ trong nước, lời bình phẩm vô cùng chuyên nghiệp, nếu có thể đạt được sự tán thành, không thể nghi ngờ chính là đã giúp lý lịch được mạ một lớp vàng tuyệt đẹp. Chỉ là trong quá trình này có một giai đoạn do đại chúng bầu phiếu, tương đối thương nghiệp.
Nghe thấy lze, Dịch Nhiễm sửng sốt.
Cố Tắc Yến đã tuyển hoạ sĩ mới rồi sao? Cái tên này rất có liên quan tới Lương Ngôn.
Nhưng mà cô cũng không để ý, Trần Lực bảo cô tham gia cuộc thi này, chính cô cũng cảm thấy hứng thú, chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Vòng sơ tuyển chỉ cần gửi một tác phẩm vẽ tay qua, Dịch Nhiễm đã chuẩn bị rất lâu, gửi bức tranh ngay trong ngày đã định.
Trong khoảng thời gian này, công việc của cô rất nhiều, cũng không gặp phải Lâm Chiêu.
Nhưng mà, Tiết Duy đã lâu không gặp bỗng nhiên gửi tin nhắn cho cô.
Anh ấy nói Lâm Chiêu đang đi xem mắt.
Lúc nghe thấy tin tức này, Dịch Nhiễm ngây người hồi lâu. Khi đó cô còn đang trong phòng vẽ, Thẩm Nghệ Trúc vào trong cô cũng không phát hiện, cô ấy kêu vài tiếng cô mới hoàn hồn.
"Dịch Nhiễm, em đang nghĩ cái gì thế?"
Cô thoát khỏi suy nghĩ của mình, cả người mê ly, sửng sốt hồi lâu mới trở lại bình thường rồi trả lời, "Không có gì, em đang suy nghĩ vài chuyện thôi."
Thẩm Nghệ Trúc ừm một tiếng, sau đó đưa điện thoại cho cô xem.
"Dịch Nhiễm, Lương Nặc là người mới của lze, cũng tham gia Tinh Mạn, từ sau khi xảy ra chuyện Phàn Mậu, tác phẩm này được giao cho cô ta. Mức đánh giá của cô ta trên mạng khá cao, hiện tại mọi người đều nói, cô ta chính là đối thủ cạnh tranh của em trong cuộc thi lần này."
Dịch Nhiễm nhận lấy điện thoại của Thẩm Nghệ Trúc, lướt xem tác phẩm của Lương Nặc. Hình ảnh rất có sức hút, màu sắc rất đậm, là phong cách có thể lưu lại ấn tượng sâu cho mọi người.
Dịch Nhiễm lướt phần bình luận, bị số liệu tốt của cô ta dọa sợ.
Bình luận trên weibo đều là khen ngợi thưởng thức.
Cô líu lưỡi nhìn về phía Thẩm Nghệ Trúc, vẻ mặt không dám tin, "Cô ấy thật sự là người mới sao? Số liệu này còn hơn cả cô Đặng nữa."
"Cô ta là em gái của Lương Ngôn, bây giờ Lương Ngôn thường xuyên giúp cô ta tuyên truyền trên weibo. Ông chủ của lze là Cố Tắc Yến, CP của anh ta với Lương Ngôn bây giờ có độ hot rất cao, so với minh tinh còn cao hơn nữa."
Phản ứng đầu tiên của Dịch Nhiễm chính là gần đây lướt weibo ít quá, theo không kịp trào lưu thời thượng rồi.
Tài khoản của cô bị phòng làm việc quản lý, cho nên bây giờ có lên mạng hóng hớt cũng đều phải dùng tài khoản phụ.
Vì để tích cóp nhân khí cho Lương Nặc, Lương Ngôn và phòng làm việc của Cố Tắc Yến đều đăng bài lên tiếng.
Lương Ngôn V: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Tiểu Nặc của chúng ta, chờ mong tác phẩm tốt hơn em ấy mang tới cho mọi người nha.
lze: @Lương Nặc, cúp Tinh Mạn, cố lên.
Phòng làm việc lên tiếng tương đối máy móc, nhưng nhóm fan CP của Lương Ngôn và Cố Tắc Yến vẫn còn có thể hít ra đường.
[Hai bài viết, một bài đăng lúc 14:13, một bài 14:20, cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ bọn họ nhất định đang ở bên nhau.]
[Thật sự đừng trách mạch não của CP chúng ta, nhìn tên phòng làm việc của Cố tổng mà xem, l là Lương Ngôn, ze là Cố Tắc Yến, đây là tình yêu thần tiên gì không biết! Sự nghiệp của anh có tên hai chúng ta, trời ạ, lãng mạn quá mà!]
[Ngôn Tiếu Yến Yến là thật đó! Chờ một ngày hai người công khai!]
Dịch Nhiễm lướt weibo, không nhịn được cảm động thay tình yêu của hai người bọn họ.
Đến tên CP cũng có luôn rồi.
Ngôn Tiếu Yến Yến, chỉ là, không hiểu sao bỗng nhiên cô lại có cảm giác không ổn cho lắm?
Nhưng mà tục ngữ đã nói rồi, phá mười tòa miếu không bằng huỷ một mối nhân duyên. Cô tuân thủ theo nguyên tắc gửi tặng một nhãn dán chúc phúc.
[YR cười lên: Like cho tình yêu thần tiên này!]
Gửi nhãn dán xong, Dịch Nhiễm cũng thoát khỏi weibo, cũng không để ý việc này nữa, sau đó điện thoại lại có thông báo tin nhắn, là Tiết Duy gửi tới.
[Xem đi, đây là đối tượng xem mắt của Lâm Chiêu, có phải rất xinh đẹp đúng không?]
Dịch Nhiễm nghiêm túc xem ảnh chụp.
Rất rõ ràng, đây là ảnh Tiết Duy chụp lén.
Nơi bọn họ ngồi hẳn là một tiệm cơm tây, phong cách trang hoàng tràn đầy hơi thở nghệ thuật. Trông đằng gái rất có phong độ tri thức, dáng ngồi đoan chính, tay cầm ly café, ngón tay thon dài trắng nõn, trên ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn khá xinh đẹp.
Cô ấy cúi đầu khẽ cười, nhìn trông có chút ngượng ngùng.
Dịch Nhiễm tinh tế đánh giá ảnh chụp xong xuôi mới gửi tin nhắn lại cho Tiết Duy.
[Rất xứng đôi.]
Tiết Duy trả lời tin nhắn rất nhanh, gửi biểu tượng ngón tay bấm like cho cô.
Dịch Nhiễm biết Tiết Duy có địch ý với mình, tự biết nói nữa sẽ khơi mào thêm chuyện nên cũng không muốn để ý.
Thẩm Nghệ Trúc mang trà sữa tới cho cô, bảo cô phải cố lên, còn nói với cô không cần để ý tới đánh giá trên mạng, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ có phòng làm việc xử lý, cô cứ yên tâm làm việc của mình là được.
Bây giờ tâm trạng của cô rất tốt, nhìn thấy chuyện của Cố Tắc Yến cũng không hề phập phồng, biết Lâm Chiêu có cuộc sống mới, trừ cảm giác hơi bất ngờ vì đột nhiên ra cũng không còn gì khác, không đến nỗi không thể chấp nhận được.
Một ngày trôi qua không đau không ngứa, Dịch Nhiễm cũng không biết tại sao, trước khi tan tầm cả người bắt đầu đau nhức, dần dần trở nên vô lực.
Lúc cô về tới cửa, còn đang ấn mật mã bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, vất vả lắm mới ấn xong mật mã, cả người lại bắt đầu nghiêng ngả về phía trước, té ngã trên mặt đất.
Một tiếng động lớn vang lên, Dịch Nhiễm cảm giác trước mắt mình như cả một bầu trời sao. Không đợi cô hoàn hồn đã cảm thấy cánh tay nhiều thêm một lực đảo, tiếp theo, thế giới giống như bị đảo lộn, cô bị người ta ôm dậy.
Lâm Chiêu vững vàng ôm lấy cô, cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay, khuôn mặt anh trở nên nặng nề, "Em sốt sao?"
Dịch Nhiễm không biết, lẩm bẩm nói, "Em cũng không biết."
Lâm Chiêu không nói gì thêm, sau khi đặt cô lên ghế thì tới phòng ghế giúp cô rót nước. Lúc này Dịch Nhiễm mới đưa tay lên đo nhiệt độ trên trán mình, kinh ngạc phát hiện đúng là đã nóng bừng.
Cô chậm rãi đứng dậy đi vào trong phòng, phía sau vang lên giọng nói của Lâm Chiêu.
"Đi đâu?" Giọng nói lạnh lẽo nghe không có chút nhân tình nào.
Dịch Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái, "Đi vào phòng lấy nhiệt kế."
Lâm Chiêu gật đầu cầm ly nước theo sau cô. Dịch Nhiễm đo nhiệt độ cơ thể, 38.3 độ.
Thật sự đúng là sốt rồi. Dịch Nhiễm chậm rãi đi tới ngăn tủ lấy hòm thuốc.
"Tới bệnh viện." Lâm Chiêu nói.
Dịch Nhiễm lấy thuốc ra, lắc đầu, "Không sao đâu, bệnh vặt thôi, uống thuốc là được rồi, em không thích mùi bệnh viện."
Cô bị bệnh rồi, cũng không rảnh lo tính khí của mình, tuỳ ý phát biểu quan điểm bản thân.
Lâm Chiêu cũng không ép cô, sau khi cô lấy thuốc, anh cũng đưa nước qua cho cô uống, nhìn cô uống thuốc xong xuôi, Lâm Chiêu lại cầm ly nước ra khỏi phòng.
"Tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi."
Dịch Nhiễm nghe vậy thì cụp mắt, cảm xúc không được vui cho lắm.
"Làm sao vậy?"
Cô ngẩng đầu, "Gần đây tham gia cúp Tinh Mạn, em muốn cố gắng một chút."
"Bây giờ không phải vòng đấu loại nữa."
"Những thí sinh khác đều đang tích lũy nhân khí, lấy sự ủng hộ của cư dân mạng." Nói đến đây, Dịch Nhiễm không khỏi tự thất vọng với bản thân mình. Lần thi đấu này, Đặng Vi cũng tham gia. Cô ấy khá có thanh danh trong giới, nhưng lần này cũng cố gắng tranh đua lạ thường, tổ chức nhiều cuộc gặp mặt fans, mỗi lần còn chuẩn bị quà tặng, vô cùng thân thiện.
Mà còn cô, đúng thời khắc quan trọng lại còn bị bệnh.
Lâm Chiêu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
"Phải phân biệt rõ đâu là chủ yếu và thứ yếu, tác phẩm có thể nhận được sự tán thành của giám khảo hay không mới là điều em nên chú ý."
"Em biết mà." Giọng nói của Dịch Nhiễm thấp xuống, cô cũng biết tác phẩm mới là điều quan trọng, chỉ là nhìn thấy mọi người được nhiều người thích như vậy, cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Lâm Chiêu nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi mở miệng, "Yên tâm đi, tới lúc thi đấu chính thức, sẽ có người giúp em duy trì độ hot."
Dịch Nhiễm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Anh muốn mua thuỷ quân giúp em à?"
Thấy dáng vẻ một lời khó nói hết của Lâm Chiêu, cô cũng chột dạ quay đi.
Lời nói này giống như vũ nhục người khác vậy.
Cho dù là thật cũng không nên vạch trần anh như thế!
Lâm Chiêu khôi phục cảm xúc, giọng nói bình tĩnh.
"Chỉ là xã giao tuyên truyền bình thường thôi."
"Ồ."
"Nếu biểu hiện của em không tốt." Anh cúi đầu liếc cô một cái rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác.
"Vậy thì nên sớm bị đào thải thì hơn."
Dịch Nhiễm, "..."
Cô ho khan hai tiếng, bướng bỉnh nói, "Còn lâu mới bị đào thải!"
Anh phát hiện sau khi cô bị bệnh, cô mới sống giống như chính mình. Lâm Chiêu cụp mắt, khoé môi thoáng giãn ra một độ cong khá nhỏ, chỉ vài giây lướt qua.
"Đi tắm rửa đi."
"Ừm."
Cô ôm quần áo đi vào phòng tắm, Lâm Chiêu nhớ tới lời Tiết Duy kíƈɦ ŧɦíƈɦ mình hôm nay, "Hôm nay Tiết Duy gửi tin nhắn cho em à?"
Bước chân của Dịch Nhiễm dừng lại, không hề quay đầu.
"Vâng." Cô khẽ lên tiếng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau rát, không thể lên tiếng.
Nhưng cô lại cảm thấy thái độ như vậy không tốt cho lắm, người ta cũng đã nhắc tới rồi, ít nhiều gì cũng phải nói vài câu chúc phúc mới hợp lý.
Cô muốn xoay người, nhưng dưới chân lại nặng như chì, dịch hai cái cũng không thể xoay người sang chỗ khác.
Tại sao lại... cứ tới giờ khắc mấu chốt lại đứt dây xích vậy chứ.
Dịch Nhiễm nhịn không được phải cam chịu.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, âm thanh càng ngày càng vang đi tới bên cạnh cô.
Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu trước mắt, miệng khẽ mở muốn nói lời chúc phúc nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Lâm Chiêu nhìn miệng cô đóng mở nửa ngày trời lại không nói ra lời nào, ít nhiều gì anh cũng hiểu.
"Dịch Nhiễm." Anh khẽ gọi tên cô, "Anh biết cả, em không cần phải nói ra đâu."
Vẻ mặt Dịch Nhiễm mờ mịt.
Vì bị sốt nên năng lực khống chế cảm xúc của cô ngày hôm nay rõ ràng kém hẳn.
Từ lời nói và hành động của cô, ít nhiều gì Lâm Chiêu cũng đã nhìn được ra một vài suy nghĩ sâu trong lòng cô.
Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đành tuỳ cô vậy.
"Ảnh chụp ngày hôm nay là Tiết Duy chụp trộm. Người kia có người trong lòng rồi, chỉ uống một ly café coi như hoàn thành nhiệm vụ thôi."
Dịch Nhiễm suy nghĩ rồi gật đầu, "Ừm."
Cô cảm thấy cơ thể thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới việc Lâm Chiêu xem mắt thất bại, cô vẫn cảm thấy nên an ủi anh vài câu.
"Anh cũng đừng nản chí nhé. Về sau... về sau... sẽ gặp được người trong lòng có anh thôi."
Lâm Chiêu ừ một tiếng rồi nói tiếp, "Đi tắm đi."
Dịch Nhiễm gật đầu tiếp bước, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiêu: Cô gái nhỏ của anh, anh sẽ luôn chờ em.