Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 471: Tu Mật Giới



Bên trong Tu Mật Giới.

Tịnh Không dẫn đầu ba đồ đệ chậm rãi đi trên con đường hẹp dài thẳng hướng đến điểm cuối cùng.

Điểm cuối cùng chính là điểm khởi đầu của con đường này nhưng đã được Tịnh Không kiến tạo thành một tọa đài lớn có dạng hình tròn. Bên trên tọa đài bố trí một tượng đại phật và năm tượng la hán tượng trưng cho lão Tịnh Không và năm vị đồ đệ.

Phía trước tượng đại phật là một pháp khí đại bình bát có kích thướng to lớn như một lô đỉnh luyện đan, chức năng cũng tương tự như một lò luyện đan chân chính.

Đây là pháp khí được lão Tịnh Không tìm thấy bên dưới khe nứt chứa Kim Quang Phật Ảnh cách đây hơn một nghìn năm cùng với tiểu bình bát theo lão chu du khắp nơi.

Đối với tiểu bình bát là loại pháp khí có thể thâu tóm vạn vật, có thể chứa mọi thứ từ sinh linh còn sống đến hung vật có kích thước to lớn, thậm chí tiểu bình bát có thể thâu tóm một vùng hoang địa dễ dàng. Còn nói về Đại Bình Bát không có khả năng thâu tóm vạn vật như tiểu bình bát nhưng bên trong Đại Bình Bát có chứa một mảng không gian độc lập. Mảng không gian này không lớn chỉ có thể chứa một tòa chính điện trong Thiên Long Tự nhưng điểm đặc biệt của mảng không gian này là nằm ngoài quy tắc ngũ hành. Bên trong Đại Bình Bát chứa ba loại tồn tại là năng lượng, vật chất và chân ngôn. Ba loại tồn tại này kiến giải vạn vật và thúc đẩy theo một cách tự nhiên một loại vật chất nào đó thành một hình dạng với tính chất căn cứ theo nguồn gốc của vật chất đó.

Ban đầu Thọ Đan là do một tên ác nhân bên trong Tháp Trấn Yêu cung cấp tin tức. Đan phương đơn giản chỉ cần thu thập được dược vật bất hoại rồi dung hợp lại sẽ sản sinh ra Thọ Đan, nhưng cách để luyện chế Thọ Đan thì hắn ta không biết.

Tịnh Không dựa theo đại trí tuệ của một vị Kim Quang Đại Thiền Sư tìm ra cách để tạo ra Thọ Đan. Chỉ là dược vật bất hoại không phải một hai ngày là lão tìm ra được. Tính toán lão đã tìm kiếm hơn một nghìn năm rồi.

Khi lão tìm ra loại dược vật bất hoại đầu tiên xem như lý luận của lão về Thọ Đan là hoàn toàn có căn cứ. Đó là lý do lão kiên trì tìm kiếm cho đến thời điểm hiện tại, cuối cùng mọi việc đã thật sự viên mãn.

Lúc này, từ bên trong miệng đại bình bát có thể thấy linh khí tồn động, uốn lượn vô cùng đẹp mắt. Đây là trạng thái bình bát đã thu nạp và tích lũy số lượng lớn linh khí nơi này.

Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ quan sát xung quanh. Dù đã là cao tăng có vị thế không nhỏ ở Vạn Phật Chi Địa nhưng đây là lần đầu tiên cả ba người bọn họ cảm nhận sự khác biệt với bên ngoài.

Nơi này trước nay lão sư phụ Tịnh Không không cho phép bất kỳ ai vào. Dù là đồ đệ thân tín, đây cũng xem là một không gian cấm địa chỉ một mình lão sư phụ Tịnh Không lui tới.

Trì Viện khép nép lại gần lão sư phụ Tịnh Không dò hỏi “Tiếp theo, chúng đồ đệ phải làm gì?”

Tịnh Không ánh mắt chăm chú nhìn đại bình bát không rời, nhàn nhạt nói “Chỉ cần ở phía sau quan sát là được!”

Quá trình luyện chế Thọ Đan không theo lẽ thường, nguyên nhân Thọ Đan luyện chế theo hướng tương phản với ngũ hành thiên địa. Quá trình này không thông qua hỏa diễm tinh luyện mà dựa vào lực lượng của ba loại tồn tại chứa đựng bên trong Đại Bình Bát dẫn dắt ba loại dược vật thành hình dạng một vật chất khác, chính là Thọ Đan.

Lão Tịnh Không tính toán thời gian liền ném ba loại dược vật vào Đại Bình Bát. Bên trong như có hấp lực tức thì thâu tóm ba loại dược vật với một tốc độ chỉ trong chớp mắt.

Phản ứng bên trong chỉ là gợn lên một cơn sóng, còn lại chính là một khoảng trống tĩnh lặng.

Ước chừng một khắc sau, bên trong Đại Bình Bát mới có phản ứng.

Luồng linh khí cuồn cuộn nhanh chóng biến hóa thành một luồn lam hỏa diễm với hắc sắc lôi điện chớp động. Đây chính là dấu hiệu hai loại tồn tại là một ngón tay và một viên yêu đang đang được hòa quyện lại với nhau.

Tịnh Không một bên quan sát, biểu hiện có phần chờ mong.

Lão chậm rãi nói “Theo như ta tính toán, chính xác là mười ngày liền có thể luyện chế xong…”

Nói đến đây lão liền ngồi xuống xếp bằng ở vào tư thế thiền thủ ấn nhập định.

Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ thấy vậy cũng theo sau lão sư ngồi xuống nhập định.

Bên ngoài đại môn Thiên Long Tự.

Phương Triết cõng Hoa Lạc Đồng trên lưng, ánh mắt nhìn về phía tấm bia đá bên cạnh đại môn “Thiên Long Cổ Tự”, trong tay vẫn không quên cầm Kim Quang Phật Đăng.

Tòa phật tự này hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài. Để có thể bước vào Thiên Long Tự, Phương Triết cõng Hoa Lạc Đồng đi theo một con đường trải dài, hai bên chính là khe nứt nhìn không thấy đáy.

Những khe nứt này sâu không thấy đáy, bên dưới phảng phất tiếng gió thổi, tiếng gào thét của sinh vật nào đó. Nếu rơi xuống dưới không biết có thể sống sót trở lên được hay không.

Nguyên nhân là phụ cận trăm dặm bên ngoài Thiên Long tự đã bố trí Pháp Trận cấm phi hành, đây là lý do Phương Triết không thể cưỡi phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng di chuyển được. Một lý do khác chính là Hoa Lạc Đồng làm nũng, cứ ưa thích trèo lên lưng Phương Triết rồi tựa vào lưng Phương Triết lặng yên mà không nói gì.

Tiểu Bảo Bảo vốn trốn trong áo choàng của mẫu thân nó, cũng ra ngoài ngồi trên vai Phương Triết nhìn ngắm phong cảnh tứ phương. Đây là khoảng thời gian yêu thích của nó so với trước kia chỉ có nó và mẫu thân đơn độc.

Lúc này, Phương Triết để Hoa Lạc Đồng xuống. Hắn để ý chân nàng ta không thể nào chạm đất được, dù cố gắng cũng không thể.

Đây chính là điểm kỳ lạ mà hắn không thể nào lý giải được.

Cổng đại môn Thiên Long Tự đang đóng thì mở ra, bên trong xuất hiện một vị cao tăng trong bộ tăng y sáng trắng với gương mặt bác ái, cười như không cười. Hoàn toàn không thể nhìn ra vị cao tăng đối diện đang biểu hiện sắc thái nào. Phía sau còn có bốn vị quan môn đệ tử tay cầm thiết côn có phần uy nghiêm.

Phương Triết thấy vậy liền chắp tay trước ngực thủ lễ với vị đại sư.

Hắn liền giới thiệu “Vãn bối là Phương Triết từ Đạo Viện ở Bắc Cảnh đến Thiên Long Tự làm nhiệm vụ, cho hỏi quý danh của đại sư là gì?”

Vị cao tăng trước mặt chính là Đại Thiền Sư Lương Duệ.

Lương Duệ quan sát Phương Triết một hồi lâu, ánh mắt hầu như đặt ở ngọn đèn Kim Quang trong tay. Đó là pháp khí quá quen thuộc của sư ông, hay chính là sư tổ đã mất tích của Thiên Long Tự.

Có thể nói người đến có địa vị không nhỏ, cho nên lão sư phụ Tịnh Không mới cho hắn nhiệm vụ tiếp đón.

Lương Duệ nhàn nhạt nói “Tiểu thí chủ chính là người được lão sư ta nhắc đến. Đúng là chính khí không hề nhỏ…”

Phương Triết nghe vậy liền tò mò hỏi “Có phải lão sư của đại sư là một vị lão tăng có dáng dấp nhìn như sắp ngã?”

“Dáng dấp nhìn như sắp ngã?”

Lương Duệ biểu hiện có phần đặc sắc khi nghe vị tiểu thí chủ đối diện nói về lão sư phụ luôn lãnh đạm của mình như vậy.

Một vị đại năng có thể nói là đứng đầu Vạn Phật Chi Địa lúc này, trong mắt vị tiểu thí chủ là một lão tăng nhìn như sắp ngã.

Chuyện này mà lọt vào tai lão sư không biết lão sư sẽ biểu hiện như thế nào.

Lương Duệ tằng hắng một cái lấy lại tinh thần rồi nói “Lão sư giao ta nhiệm vụ đón tiếp hai vị thí chủ, có gì theo ta vào trong tự từ từ nói…”

Nói rồi, Lương Duệ dẫn đầu vào trong, bốn vị quan môn đệ tử cũng nép sang một bên chờ đợi Phương Triết bước vào.

Phương Triết nhìn Hoa Lạc Đồng gật đầu rồi cùng nhau vào bên trong.

Đại môn từ từ khép lại.

— QUẢNG CÁO —