Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 482: Thiên Long Tự chấn động (3)



Khi Tịnh Không niệm “Tịnh Không Vô Lượng Kim Cương”. Toàn bộ đệ tử Thiên Long Tự đang giao tranh phải dừng lại, chắp tay lại hướng về phương hướng Kim Quang Đại Thiền Sư bước vào cảnh giới Vô Ngã.

Ba đồ đệ Tịnh Không là Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ cũng hướng về lão sư phụ hành lễ.

Đối với một vị Kim Quang Đại Thiền Sư, Vô Thượng Chân Ngôn chính là chân ngôn phật pháp vô cùng cao thâm, năng lực thứ hai chính là Trạng Thái Vô Ngã. Bản thân hóa bất sinh bất diệt có thể được ví như một vị Bất Động Minh Vương chuyển thế.

Toàn thân lão hòa thượng Tịnh Không lúc này trở nên sáng trắng, trắng không tì vết. Hào quang trắng muốt không hề trộn lẫn với bất kỳ màu sắc nào.

Ba con yêu linh có thân hình gớm ghiếc như Quỷ Dạ Xoa nhận ra thiên địch liền chủ động động thủ.

Cả ba con yêu linh giơ móng vuốt áp sát lão hòa thượng Tịnh Không với ý định một chiêu diệt sát đối phương.

Tịnh Không một tay kết ấn, rồi điểm ra một chỉ. Chỉ pháp không gây ra ba động, vô hình vô tướng va chạm với ba con yêu linh nhanh chóng nghiền ép bọn chúng thành hạt bụi. Chỉ một chỉ pháp hoàn toàn chấn sát bọn chúng.

U Linh Vương nhìn trạng thái quái dị của lão Tịnh Không, trong lòng hắn nhất thời rạo rực. Tính khiêu chiến khiến tâm can hắn nhất thời tăng lên.

Hắn dự định thốt ra một câu khen ngợi thì đã thấy lão hòa thượng Tịnh Không một bước đã đứng trước mặt hắn.

Lão Tịnh Không chắp hai tay lại kết liên hoa thủ ấn, miệng khẽ niệm “Vô Sắc Giới!”

Cơ thể U Linh Vương nhất thời trầm xuống, hắn nhận ra lão hòa thượng Tịnh Không bỗng trở nên cao lớn phi thường. Hắn nhìn dáo dác phát hiện màu sắc xung quanh chỉ còn một màu đen trắng.

Lão Tịnh Không một chỉ điểm ra, đánh bay U Linh Vương về sau. U Linh Vương nhận ra vị trí chỉ pháp, cơ thể hắn bị lõm vào trong. Hắn chưa kịp trở tay thì lão hòa thượng Tịnh Không tiếp tục tung ra liên tiếp hai mươi chỉ pháp. Cả cơ thể U Linh Vương bỗng chốc hóa thành mộc nhân tùy thời cho lão hòa thượng dày vò.

U Linh Vương rống giận, hắn giang tay ra hai bên bạo phát ra lực lượng mạnh nhất trong cơ thể tạo ra uy áp ra tứ phía.

Chỉ là hắn ngước nhìn lên, một bàn tay khổng lồ nện xuống ngay người hắn, nghiền ép hắn xuống mặt đất. Tại vị trí bàn tay khổng lồ đánh xuống vẫn hằng một bàn tay năm ngón.

U Linh Vương chật vật đứng dậy, phóng lên trên mặt đất thì phát hiện toàn thân lồi lõm đầy vết thương. Xương cánh tay, xương sườn hoàn toàn bị đối phương chỉnh đốn. Trạng thái U Linh Vương vô cùng thảm.

Quỷ Nô ở đằng xa nhìn thấy chủ nhân bị chỉnh thê thảm. Hắn cũng không vội ra tay mà dừng lại quan sát. Đơn giản hắn biết cỗ thi thể mà U Linh Vương chiếm dụng thuộc về Dạ tộc. Tổn thương bình thường không thể nào hủy hoại được.

U Linh Vương lúc này chật vật đứng nhìn về phía lão hòa thượng Tịnh Không đầy căm phẫn.

Lão hòa thượng Tịnh Không biết U Linh Vương đã mất đi sức chiến đấu nên đã dừng lại.

U Linh Vương bất lực nhìn về phía lão hòa thượng Tịnh Không. Lực lượng lão hòa thượng Tịnh Không lúc này hoàn toàn áp đảo, hoàn toàn nghiền ép hắn. Hắn không cách nào phản kháng được.

Thình lình, U Linh Vương mở to mắt ra kinh ngạc khi phát hiện cơ thể phát sinh biến hóa. Biến hóa này ngay cả bản thân hắn cũng không biết được.

U Linh Vương nhanh chóng liên tưởng đến trạng thái của thê tử hắn Minh Tuyền. Theo như tàn tích lưu lại thì Minh Tuyền nàng ta không dễ dàng gì chết như vậy. Hơn nữa, năng lực phản vệ của nàng ta đã bạo phát. Khả năng nàng còn sống vô cùng cao.

Đến đây, U Linh Vương tùy ý mặc cho cơ thể biến hóa.

Làn da đỏ trên người U Minh Vương dần thu hẹp lại theo chiều cơ bắp cuồn cuộn và được thay bằng một làn da đen sần sùi. Làn da đỏ trước đó thu lại tại vị trí ngấn của cơ bắp tạo thành một đường gân rực đỏ.

Chiếc sừng ở chính giữa đầu rơi xuống, biến hóa thành một chiếc lưỡi liềm bằng hai gang tay. Hai chiếc sừng còn lại như được thu ngắn lại, sắc nhọn hơn.

U Linh Vương theo một loại bản năng mách bảo liền gắn phần lưỡi liềm đó vào bên dưới mũi thương tạo thành một thanh Dạ La Thương vô cùng khác biệt.

Đây chính là hình thái mới của cỗ thi thể Dạ Lang mà U Linh Vương đang chiếm giữ. Đồng thời, U Linh Vương cảm nhận lực lượng so với trước hoàn toàn khác biệt.

U Linh Vương liếc nhìn về phía Trì Viễn đang dẫn hơn một trăm đệ tử Thiên Long Tự vây sát một nhóm ác nhân trong đó có Quỷ Nô.

U Linh Vương liền cằm Dạ Lương Tương phóng về phía đám đệ tử Thiên Long Tự. Trường thương tức thì xuất hiện cắm xuống mặt đất, uy lực cực lớn phá tang mọi vật cản xung quanh. Dư chấn lan tỏa đẩy lùi nhóm đệ tử Thiên Long Tự cùng Trì Viễn về sau.

Tiếp theo, U Linh Vương thình lình xuất hiện bên cạnh trường thương rồi nhổ lên. Ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Trì Viễn.

Trì Viễn tức thì sửng sốt khi phát hiện toàn thân đã bị đối phương khống chế.

Tịnh Không nhanh chóng bắt kịp động tác của U Linh Vương, một tay kết ấn khởi tạo một lá chắn bảo bằng kim quang phật ảnh bảo vệ Trì Viễn cùng nhóm đệ tử, một tay điểm ra một chỉ về phía U Linh Vương.

U Linh Vương không tránh né mà đứng yên một chỗ dùng trường thương gạt sang một bên. Chỉ pháp cường hoành của Tịnh Không lệch sang vị trí khác liền phá hủy một tòa kiến trúc phật điện.

U Linh Vương thích thú nhìn một tòa kiến trúc sụp đổ do chính lão Tịnh Không làm.

Hắn cười hắc hắc nói “Giờ mới tới phiên bổn vương chấn nhiếp toàn trường đây!”

Nói rồi, U Linh Vương hai tay cầm Dạ La Thương hướng mũi thương xuống dưới. Tại vị trí U Linh Vương đang đứng bắt đầu lan tỏa ra xung quanh khí tức hủy thiên diệt địa. Mặt đất bắt đầu chấn động dữ đội.

Quanh thân U Linh Vương được bao bọc bởi vô số hắc sắc quang lôi áp bức mọi thứ.

Tịnh Không nhận ra đối phương đang muốn phá hủy toàn bộ Thiên Long Tự. Lão nhanh chóng lao đến, một chưởng từ trên vỗ xuống. Tức thì từ trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ đánh xuống U Linh Vương.

U Linh Vương không để ý chưởng pháp của Tịnh Không mà nở một nụ cười. Hắn hét lên “Lão đầu trọc, xem ông có thể ngăn cản được bổn vương không?”

Nói rồi, U Linh Vương tức thì cắm Dạ La Thương xuống mặt đất, mặt đất tức thì dậy sóng, lan tỏa ra xung quanh, phạm vi càng lúc càng mở rộng.

Toàn bộ đệ tử, ác nhân, yêu thú, yêu linh quỷ dị đều bị hất tung lên trên không trung.

Mọi kiến trúc xung quanh đều nhấp nhô lên khỏi mặt đất rồi sụp đổ chỉ trong phút chốc.

Lão Tịnh Không ở gần vị trí U Linh Vương nhất, dù lão ở vào trạng thái Vô Ngã, xung quanh có hào quang sáng trắng bảo hộ cũng bị đẩy lùi về sau.

Khi làn sóng qua đi, tại vị trí U Linh Vương đang đứng xuất hiện một lỗ trống khổng lồ, sâu không nhìn thấy đáy.

Tịnh Không nhìn tràng cảnh trước mắt, nội tâm bắt đầu dao động.

Trạng thái Vô Ngã cũng vì thế mà biến mất.

Lão đứng yên một chỗ ngước nhìn lên bầu trời.

Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ nhận ra điềm xấu liền tức tốc di chuyển đến, đứng ra che chắn cho lão sư phụ.

U Linh Vương ở vào trạng thái cường hoành. Hắn cầm Dạ La Thương tiến lại gần ba người Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ.

Tịnh Không ở phía sau chậm rãi nói “Ba đồ đệ, tránh sang một bên…”

Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ bối rối nhưng lại không dám cãi lời lão sư phụ. Cả ba dần dần nép sang một bên.

U Linh Vương cẩm Dạ La Thương giơ sang một bên. Hắn đắc ý nói “Lúc này, lão có thể cho ta biết nàng ấy ở đâu được rồi chứ?”

Tịnh Không khép hờ hai mắt không trả lời câu hỏi của U Linh Vương.

Sự thật là ngay cả bản thân lão cũng không hề biết nữ nhân dị tộc đó đang ở đâu. Nàng ta đã dùng cách nào đó thoát khỏi Tháp Trấn Yêu mà không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nghĩ lại, lão sơ bộ đoán được vì sao Tháp Trấn Yêu lại xuất hiện khuyết điểm. Nguyên nhân cũng có thể từ nữ nhân dị tộc kia mà ra. Rất tiếc là mọi việc đã quá muộn màng. Tâm lý lão lúc này giống như mặt nước bằng phẳng, thình lình một thỏi đá rơi xuống làm xáo trộn mọi thứ.

Lão thật sự không cam tâm.

— QUẢNG CÁO —