Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 38



Sáng hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn theo Lục Thời Khanh rời Chu phủ, ra khỏi Đường Châu vào Hoài Nam đạo, ngang qua Thân Châu, An Châu, Hoàng Châu, đầu tháng chín tiến vào địa giới Kỳ Châu.

Quan địa phương Hoài Nam phụng lệnh tam hoàng tử cũng tức là Bình vương ra nghênh đón, từng huyện từng huyện nối tiếp không có kẽ hở, dường như bên trên chỉ cần nói một câu là bên dưới lập tức thiên hô bá ứng.

Mà Nguyên Tứ Nhàn phát hiện, đa số quan viên ở Sơn Nam đông đạo tiếp giáp kinh kỳ đều ân cần thái quá, luôn mồm vâng dạ, a dua nịnh bợ, thậm chí không ai nhớ Lục Thời Khanh xuôi nam chuyến này là để đốc thúc cứu trợ thiên tai, chiêu đãi dành cho hai người cực kỳ xa hoa lãng phí, trong khi biểu hiện của các châu huyện Hoài Nam với công việc thì hoàn toàn ngược lại.

Những gì họ nhìn thấy dọc đường, dù là tiểu lại cũng mang dáng vẻ thỏa đáng đúng mực với Lục Thời Khanh, nói chuyện cứ ba câu là không rời vụ thiên tai, vừa hỏi dò xem khi nào nhóm vật tư tiền bạc cứu trợ kế tiếp mới tới, vừa quan tâm xem triều đình có động thái gì với việc ngăn ngừa ôn dịch lan tràn sau thiên tai. Thức ăn thết đãi hai người tuy không đạm nhạt nhưng cũng không hề tinh tế, người nào người nấy đều bảo là vì “cùng khổ với nhân dân”, mong họ bao dung nhiều.

Nguyên Tứ Nhàn thực cảm thấy giật mình bởi sự đồng lòng của quan lại Hoài Nam. Nhưng thái độ của Lục Thời Khanh từ đầu tới cuối luôn lãnh đạm xa cách, cùng lắm chỉ gật đầu với họ chứ chưa bao giờ nói lời gì hay ho.

Có lần Nguyên Tứ Nhàn hỏi y, những người này trông đều thuộc kiểu lo nước thương dân, mình nên vỗ về họ vài câu, truyền đạt ý của cấp trên, há chẳng phải lợi cho việc an ổn lòng dân hay sao, cứ không cho người ta sắc mặt hòa nhã như thế sẽ bị chỉ trích đấy. Nhưng Lục Thời Khanh chỉ trả lời nàng bốn chữ: tốt quá ắt gian. (1)

(1) Nguyên văn: “quá cực tất võng”, ý nói chuyện gì mà hoàn hảo quá thì ắt có gian dối, lừa bịp.

Thấy nàng có vẻ nhất thời chưa hiểu, y hỏi:

– Nếu trận thiên tai này xảy ra dưới sự cai quản của cha cô, quan lại Điền Nam có thể toàn bộ đều làm được như vậy không?

Nguyên Tứ Nhàn suy nghĩ rồi nói:

– Không thể.

– Điền Nam chiến sự liên miên, tính mạng cả quan và dân đều gắn với cha cô, thế mà còn không thể bảo đảm nếu thiên tai ập đến, trên dưới sẽ đồng lòng, Hoài Nam xưa nay yên ổn thình lình gặp tai ương, sao lại chỉ hơn tháng ngắn ngủi đã làm được như vậy?

Bị y hỏi thế, Nguyên Tứ Nhàn mới cảm thấy trình độ mình còn non lắm, hồi tưởng lại là rõ, các quan lại suốt quãng đường thay vì nói thực lòng vì dân, chi bằng nói xuất phát từ nguyên nhân nào đó, họ diễn cho triều đình xem. Chỉ là suy cho cùng, vật cực tất phản, tốt quá hóa dở, họ diễn hơi lố rồi.

Nghĩ tới đây, tim Nguyên Tứ Nhàn đập thình thịch. Nàng cảm thấy mình diễn cũng lố lắm, hỏa nhãn kim tinh của Lục Thời Khanh nhìn thấu mấy quan lại kia, chẳng phải cũng nhìn rõ từ đầu tới chân những chiêu trò của nàng sao?

Nguyên Tứ Nhàn kiểm điểm, mấy ngày liền đều không cố ý lấy lòng Lục Thời Khanh nữa, cũng không chạy tới xe ngựa làm phiền y nữa, mãi đến chạng vạng ngày sắp rời Kỳ Châu, trời đổ mưa to, vùng ranh giới Thư Châu đột nhiên xảy ra lũ quét, đất đá sạt lở chắn đường, đoàn xe bị ép phải rời khỏi quan đạo mà đi đường vòng, nhưng vì đường hoang dã có địa thế xấu khiến xe ngựa Lục Thời Khanh bị lún bùn, chờ Tào Ám và mấy tiểu lại đi theo hợp lực đẩy nó ra thì lại không cẩn thận làm hỏng mộng (2) khiến bánh xe rơi ra ngoài, xe ngựa cũng theo đó ngã cái rầm.

(2) Cái mộng (tenon): cái gờ hoặc chi tiết khớp vào rãnh hoặc ổ của chi tiết khác có hình dáng và kích thước tương ứng để chúng liên kết với nhau.

Lục Thời Khanh đứng dưới mưa, sắc mặt rất khó coi, Triệu Thuật ở bên cạnh bung dù cho y cũng sợ hết hồn, Nguyên Tứ Nhàn trong xe ngựa phía sau thấy vậy thì không lo “kiểm điểm” nữa, vội vàng bảo Thập Thúy xuống đón y.

Thập Thúy bước thấp bước cao lội bùn bước qua, cao giọng nói:

– Lục thị lang, trời lạnh mưa to, huyện chúa mời ngài tạm vào xe ngựa của huyện chúa tránh gió ạ.

Lục Thời Khanh liếc nàng ấy, gật đầu, dặn mọi người vài câu rồi quay đầu bước đi. Phía sau y, Tào Ám lặng lẽ xoa bàn tay đỏ bừng.

Xe ngựa này được làm quá tốt, mộng nhét quá chắc, trời biết chỉ một câu nhẹ như mây gió của lang quân “phá nó” suýt làm hắn gãy mất ngón tay. Nhưng hắn đau mà vui vẻ.

Nhìn bóng lưng lang quân chạy về phía hạnh phúc, Tào Ám nở nụ cười vui mừng và kiêu ngạo.

Lục Thời Khanh vén rèm bước vào mang theo cơn gió lạnh, Nguyên Tứ Nhàn run run đưa một chiếc khăn sạch cho y, môi nàng lạnh run, không kịp lên tiếng bảo y lau.

Nhưng y hiểu ý nàng, nhận khăn đặt một bên, không nói câu nào liền bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ chốc lát đã cởi xong ngoại bào.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ một thoáng mới nhớ ra là nên kiêng kỵ, bèn nhanh chóng chớp chớp mắt, xoay đầu đi.

Nàng đoán là Lục Thời Khanh từng bị nàng nhìn từ lâu, bây giờ vì xe ngựa bị hỏng, y bực bội nên dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, nhưng nàng suy cho cùng vẫn chưa quen như vậy, nàng nghiêng đầu bối rối tránh đi, nghe tiếng mưa rơi chốc lát mới hỏi:

– Ngài lau xong chưa?

Nhưng Lục Thời Khanh không cởi tiếp nữa, chỉ phơi ngoại bào hơi ướt trong xe ngựa, nghe vậy hỏi ngược lại:

– Xong nãy giờ rồi, sao thế?

Nàng quay đầu, thấy y quả thực đang ngồi ngay ngắn, dù không có ngoại bào nhưng không hề lộ da trần bất nhã.

Thời tiết mùa thu bây giờ lạnh hơn lúc hai người mới rời kinh rất nhiều, không thể mặc xiêm y quá mỏng nữa, cho nên bên trong ngoại bào của Lục Thời Khanh không chỉ có áo lót mà còn có thêm một lớp áo mỏng. Lần này y cởi không tới mức thành y phục không chỉnh tề, chật vật mất phong độ như lần trước ở trạm dịch Thương Châu, ngược lại còn lộ được vòng eo mạnh mẽ và đường nét cơ thể cường tráng không mảy may bỏ sót.

Nguyên Tứ Nhàn vừa nhìn, hô hấp liền hơi ngưng lại, nuốt ngụm nước miếng. Bộ dạng “ôm tì bà che nửa mặt hoa” này thực khiến người ta mơ tưởng xa xôi còn hơn cởi sạch, đầu óc nàng lại hiện ra hình ảnh khỏa thân của y rồi.

Nhưng y ăn mặc như vầy suy cho cùng vẫn xem như đúng mực, nàng mà trốn tránh thì có vẻ quá kỳ cục, Nguyên Tứ Nhàn đành nhìn thẳng y, điềm nhiên kiếm đề tài nói chuyện:

– Không có gì, chỉ là giục ngài thôi, nơi đây cách chỗ xảy ra lũ quét không xa, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Nàng đang phô trương thanh thế, ám chỉ mình lúc nãy không hiểu lầm y định thoát y, càng không phải khẩn trương mới dời đi ánh mắt, mà chỉ là nhìn qua màn xe để quan sát xung quanh thôi.

Lục Thời Khanh liếc mắt qua vành tai ửng đỏ của nàng, nhàn nhã nói:

– Cô không cần lo linh tinh, lúc nãy ta đã sai người đi phía trước dò đường, sẽ tìm được chỗ dừng chân nhanh thôi.

Huống hồ trước khi sai Tào Ám phá xe ngựa, y đã nhìn quanh bốn phía, biết nơi này sẽ không bị lũ quét lan tới, qua thêm lát nữa, mưa cũng sẽ tạnh thôi.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu “ừm” một tiếng, im lặng rồi chợt nhận ra gì đó, hỏi:

– Ồ, Thập Thúy đâu, sao không vào cùng ngài?

Đương nhiên là bị Tào Ám kéo đi dò đường chung chứ đâu.

Lục Thời Khanh cười ha ha trong bụng, nhưng ngoài mặt lạnh lùng nói:

– Không biết.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy vậy cũng tốt, lần ở chung này xem như ý trời chứ không phải nàng cố ý tạo ra, chắc không khiến Lục Thời Khanh cảm thấy nàng bụng dạ khó lường.

Nàng im lặng một lát, chờ nhịp tim dần bình tĩnh lại, định bụng sẽ nắm chặt thời cơ “làm chính sự”, gom hết “thân thiết” mấy ngày nay lại một lần, nàng cười nói:

– Nếu đã như vậy, dù sao trước mắt cũng không có chuyện gì làm, chúng ta tranh thủ đánh ván cờ đi.

Lục Thời Khanh nói “tùy”, chờ nàng lấy dưới bàn nhỏ ra một bộ cờ, dọn xong xuôi, y đưa tay cầm viên cờ ngọc chuẩn bị hạ xuống.

Nguyên Tứ Nhàn kêu “ê ê”, ngăn y lại:

– Sao ngài đánh trước?

Y cau mày:

– Có gì không được?

– Ngài ăn cơm nhiều hơn ta sáu năm, không nhường ta vài quân thì thôi, sao có thể chiếm trước tiên cơ chứ?

Giọng nàng hơi hờn dỗi khiến người ta nghe mà xương cốt mềm nhũn.

Sức quyến rũ này ngang ngửa với việc y cởi ngoại bào.

Y thoáng im lặng, vừa định nói thì chợt nghe thành xe vang lên tiếng gõ, liền sau đó là giọng Tào Ám áy náy:

– Lang quân, tình hình không ổn, quanh đây mấy dặm đều không thấy người ở, tối nay e phải ngủ ngoài trời rồi ạ.

Sắc mặt Lục Thời Khanh âm u:

– Ngươi ở với Triệu Thuật riết làm việc không đáng tin nữa à, hỏng chiếc xe ngựa chưa đủ, giờ ngay cả chỗ dừng chân cũng không tìm được?

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy Tào Ám phải đội mưa to như trút nước chạy đi xa thật đáng thương, bèn thay hắn nói lời hay với Lục Thời Khanh:

– Ngủ ngoài trời cũng không sao, trong xe ngựa có giường có đệm, rất thoải mái.

Tào Ám chủ động ôm tội:

– Huyện chúa, lần này thật là tiểu nhân không đúng, ngủ ngoài trời vốn không có gì nhưng xe ngựa của lang quân đã hỏng, tối nay không tìm được nơi ở thì hai người chỉ có nước tạm bợ cùng nhau…

Được hắn nhắc nhở, Nguyên Tứ Nhàn chợt tỉnh táo, nàng há miệng nhưng nhất thời không nói được gì.

Giọng Tào Ám vô cùng đau xót, khiến nàng không nhẫn tâm trách móc nặng nề.

Nàng suy nghĩ rồi hỏi với ra bên ngoài:

– Xe ngựa của Lục thị lang thực không sửa được sao?

– Nó bị thiếu mấy cái mộng quan trọng nên không ghép lại được ạ.

– Chúng ta vẫn còn một chiếc xe ngựa mà?

Chiếc xe đó cho Tiểu Hắc “ở”.

Tào Ám tiếp tục đau thương sâu sắc:

– Chiếc xe đó thực quá nhỏ, chỉ đủ cho ái khuyển của huyện chúa ngủ thôi, căn bản không đủ cho người ở, huống hồ bên trong còn đặt vật dụng của huyện chúa, bây giờ vì xe ngựa của lang quân bị hỏng nên trong đó lại đặt thêm mấy xấp công văn dày… những thứ này rất quan trọng, không thể dọn ra, lỡ bị mưa ướt là tiêu…

Mày Lục Thời Khanh cau chặt:

– Vậy thì tiếp tục chạy, tới khi nào thấy nơi ở mới dừng.

Tào Ám khó xử khuyên:

– Lang quân, trời tối rồi, đường này không thể so với quan đạo, đi như vậy thực quá nguy hiểm ạ.

Lục Thời Khanh nghe vậy nhìn Nguyên Tứ Nhàn như đang trưng cầu ý nàng.

Nàng nhăn mặt ngập ngừng:

– Tính mạng quan trọng, đừng đi thì hơn… Trước tiên tìm một chỗ đặt chân an toàn, cùng lắm ta nhường xe ngựa cho ngài, ta tìm tảng đá ngủ bên ngoài là được, dù sao ngài quan trọng…

Ồ, đây là lấy lui làm tiến nè. Nàng biết rõ y không thể để nàng ngủ tảng đá mà.

Lục Thời Khanh mỉm cười chỉ xuống bàn cờ trước mặt:

– Để công bằng, ai thắng người đó ngủ xe ngựa, một ván phân thắng bại.

Nguyên Tứ Nhàn suy nghĩ rồi đồng ý, thầm nhủ Lục Thời Khanh chắc muốn nhường xe ngựa cho nàng, chỉ là ngại nói nên mới tự tìm bậc thang cho bản thân, dùng biện pháp lòng vòng như vậy.

Quả nhiên, y không tranh hạ cờ trước nữa, nhường nàng ba quân, tới nỗi thế cờ luôn bị nàng dẫn trước xa.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy Lục Thời Khanh lạnh mặt yếu lòng, đối xử với nàng đúng là rất tốt, trong khi nàng đích thực mắc ân tình cứu mạng, thế mà lại luôn lợi dụng tâm thái của y để tiếp cận y, hình như không thỏa đáng lắm. Sau một phen miên man suy nghĩ, nàng chợt nghe người đối diện nghiến răng nói:

– Nguyên Tứ Nhàn, cô có thể chú tâm chút không?

Hồn nàng về vị trí cũ, cúi đầu nhìn ván cờ.

Không hay, sao nàng sắp thua rồi…

Hèn gì Lục Thời Khanh giận, y nhường nàng đến thế mà nàng còn không thắng nổi, chẳng phải là uổng phí khổ tâm của y sao.

Nàng vội tập trung đánh cờ, không ngờ không thể xoay chuyển, không cứu được, liên tục bại lui, hoàn toàn nhờ Lục Thời Khanh nhiều lần nhường mới xoay kết cục chắc chắn thua của nàng lại, miễn cưỡng hòa.

Nàng ngại ngùng sờ sờ mũi, hỏi:

– Hòa rồi… nên tính sao đây?

Lời tác giả:

Lục Thời Khanh: Đương nhiên là ngủ chung trong xe ngựa rồi. J

          Tào Ám: Tôi dùng tay không phá xe rất tủi thân, mong lang quân tăng lương.

          Đạo diễn Cố: Lần này chắc chắn ngủ được, có điều chỉ là ngủ đúng nghĩa trên mặt chữ, từ chối mấy người suy nghĩ sâu xa nhen.
— QUẢNG CÁO —