Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam

Chương 15



Tính cách thiết lập...15

Bị reup rồi huhuhuuhhuu, edit ngu mà tuyên truyền nhiều ra ngoài xấu hổ quá :((((

Tin tức này được truyền ra sau khi về tới Trình gia, người một nhà đều cao hứng không thôi, cả ngày đều luôn vui sướng. Trương thị bày ra một bàn đồ ăn lớn không kém gì so với mâm cỗ tết.

Người trong thôn cũng kéo đến cửa chúc mừng, đến cuối ngày cả nhà Trình gia đều tràn đầy tiếng cười cười nói nói mà chưa lúc nào có được.

Trình Tấn ngồi ở nhà nửa ngày, âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài giờ có ngồi học cũng không bào, trực tiếp đến nói với nương đi thông báo chuyện đại hỉ này cho Lâm phủ, từ sau khi đại ca ở cùng với hắn, Lâm Chiêu cũng không đến tìm, bọn họ xem yết bảng xong liền nhanh chóng kéo hắn về nhà.

Cho nên khi Trình Tấn trở thành án thủ cũng chưa thể thông báo một tiếng cho Lâm Chiêu.

Trương thị nghe vậy cũng không có ngăn cản, trong nhà có chuyện vưi lớn như vậy đúng là nên thông báo cho nhà thông gia một tiếng, chuyện lễ nghĩa này bà vẫn có, có khi nhà thông gia cao hứng sẽ đối đãi với nhà bọn họ càng tốt hơn. Vỗn dĩ để bà đi sẽ tốt hơn, dù sao nhi tử là người da mặt mỏng, không có muốn lấy đồ gì, nhưng ngày hôm nay thực sự rất cao hứng, trong nhà luôn có người ra vào, bà luôn bận khoe khoang với người ta, chuyện này tạm thời để qua mấy ngày nữa hẵn nói lại.

Đối với Trương thị mà nói, muốn lấy tiền là chuyện đơn giản.

Dù sao nhà thông gia cũng không da nặt dày như bà.

"Được rồi, con đi đi."

Nghe thấy Trương thị đồng ý, Trình Tấn liền xuất phát, vì đến quý phủ Lâm gia, lo bản thân nóng lòng chạy bộ đến đó sẽ khiến y quan không chỉnh tề, Trình Tấn đã cầm tiền đến thuê xe bò trong thôn để lên trấn.

Đến Lâm phủ, gã sai vặt trông cửa cũng biết tin tức từ lâu, nhìn cũng biết Lâm gia cũng đã nghe tin hắn trở thành huyện án thủ, gã sai vặt nở nụ cười nhiệt tình chào đón hắn đi vào: "Trình công tử, lão gia đang ở trong thư phòng đấy ạ."

Trình Tấn đi thẳng đến thư phòng, hẳn là sớm có hạ nhân đến thông báo, vừa đến thì có hạ nhân trực tiếp mở cửa cho hắn đi vào. Lâm phụ ở trong nghe thấy có động tĩnh, vừa nhìn thấy Trình Tấn xuất hiện ở cửa ông liền cười: "Hiền chất đến rồi à, nhanh, lại đây ngồi đi."

"Bá phụ." Trình Tấn chào hỏi một tiếng, tiến đến chỗ của Lâm phụ.

"Con lần này thi cử, không nghĩ tới trực tiếp đạt được án thủ." Lâm phụ cười không ngậm được mồm, ở thời đại này, người đọc sách vẫn còn có địa vị rất cao, dù sao bây giờ làm quan cũng không nhất định phải là người đọc sách.

Chuyện kết hôn trong Lâm gia cũng không như các thương gia khác, đa phần đều là đem con cái trong nhà gả cho người đọc sách. Dù sao trong thời đại thương hộ đều có địa vị xã hội thấp, nhìn thì có tiền nhưng mà đã làm ăn thì không thể không có quản lý của quan lại, dù có tiền nhưng một số chuyện cũng không thể nào dùng được là chuyện bình thường.

Vẫn là tìm cho bản thân mình một người chống đỡ mới tốt.

Đây cũng xem như là một loại đầu tư.

Dĩ nhiên, người ta cũng không ngốc, dù là phú hộ đem hài tử gả cho người đọc sách, cũng coi như là tìm tiềm lực nhưng không đến nỗi thấy sĩ tử nào cũng là tốt, ngoài kia có biết bao người đến mấy chục năm đều không đỗ đậu nổi tú tài.

Lâm phụ dành cho Trình Tấn một tràng khen ngợi, đến cuối mới hỏi han: "Vậy con có tính toán gì về sau này chưa? Hay vẫn muốn tiếp tục ở học viện đọc sách sao?"

Trình Tấn nói: "Sau phủ thí còn có khảo khí, con đều sẽ tham gia hết, chắc là sẽ không có thời gian để trở về học viện, đến lúc đó con sẽ trực tiếp đi đến điểm thi." Dù sao phủ thí là thi tại phủ thành, đến khảo thi là thi tại tỉnh thành, việc đi lại các nơi gấp rút cũng đã tốn không ít thời gian, nếu như còn trở lại lớp học, thì ước chừng phần lớn thời gian phải dành cho việc đi đường.

Hắn đã chuẩn bị khi thi xong phủ thí liền xuất phát đi đến tỉnh thành, hình như tỉnh thành đó cũng có thư viện tốt để có thể đọc sách 1 quãng thời gian.

Lâm phụ nghe xong liền sững sờ nhưng cũng không nói gì, căn bản khi thi đầu huyện án thủ đã trở thành tú tài, sau này không cần phải phủ thí cùng khảo thí gì. Đương nhiên muốn là cái khác thứ tự, vẫn là cần thi xong hai tràng thi sau mới có thể chân chính trở thành tú tài. Muốn là hắn bản thân, vậy dĩ nhiên là có thể thiếu thi một điểm là một chút. Đối diện với dáng dấp trầm ổn của Trình Tấn, vừa nhìn là biết không phải người sẽ lo sợ này nọ, đương nhiên là ông muốn nhìn đối phương càng ưu tú càng tốt.

"Vậy được." Lâm phụ nói: "Nhà chúng ta ở phủ thành cùng tỉnh thành đều có làm ăn, đến lúc đó ta sẽ cùng bọn họ nói chuyện, tìm một gian phòng gần đó cho con ở, con đến liền sẽ có người ra tiếp ứng."

Trình Tấn không nói lời từ chối, nơi phủ thành xa lạ, lúc đó là thời điểm khảo thí trực tiếp, sĩ tử các nơi tụ hội về, khách điếm đều sẽ chật cứng người, khu vực sân gần đó cũng tương tự mười phần khí thế, bản thân hắn trong quá khứ, trong một chốc thật sự không tìm được chỗ ở nào tốt cả: "Vậy con đa tạ bá phụ ạ."

"Này có là gì đâu." Lâm phụ xua tay: "Sau này con cùng Chiêu Chiêu sống vui vẻ cùng nhau là được rồi."

Trước mắt mà nói, ông rất thương yêu đứa con Lâm Chiêu này, thậm chí bởi vì khoảng thời gian này Lâm Tử Tu đối chọi với y mà khiến ông có chút hổ thẹn.

Trình Tấn cười cười còn phụ họa thêm vài câu, để đảm bảo lại nói thêm: "Bá phụ, nếu như con đi phủ thành còn đi đến tỉnh thành kia, khả năng cao sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà tuổi tác của con cùng Chiêu Chiêu cũng không còn nhỏ nữa, nếu như muốn kéo dài thêm cũng không quá tốt, cho nên con muốn hay là thừa dịp thời gian rảnh này, chúng ta tổ chức hôn lễ đi."

"Vừa hay con có thể mang theo y đến phủ thành."

"Không biết ý của bá phụ thế nào?"

Bây giờ là tháng hai, mà thi ở phủ thành là tháng tư, ở viện khảo thí là tám tháng, phủ thành cách chỗ bọn họ khá gần nhưng mà tỉnh thành lại xa hơn một chút. Dựa theo kế hoạch của Trình Tấn, hắn không trở lại học viện trước khi kết thúc khảo trí, sẽ trực tiếp ở lại phủ thành hoặc tỉnh thành tìm thư viện để ôn thí, sau thi xong sở hữu thí mới trở về quê.

Mà bây giờ Lâm Chiêu cũng đã mười bảy, nếu lại kéo dài thêm cũng không tốt.

Lâm phụ nghe xong mừng rỡ không thôi, vốn ông đang bận tâm chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, ở cái tuổi này mà chưa xuất gia thì hơi trễ. Chỉ là hôn phu của Trình Tấn chuyển từ đích tử thành thử tử, hơn nữa việc hôn sự này nhà trai không đề cập tới nên ông cũng không tiện nhiều lời, bây giờ nghe Trình Tấn nói vậy, trong lòng ông thở phào nhẹ nhõm.

Mặt ngoài ông vẫn làm bộ một trưởng bối nghiêm túc suy nghĩ: "Đúng thật là nên để cho các con thành hôn, nhưng mà làm trong thời gian này liều có cuống quá không?"

Thi phủ là ở tuần cuối tháng tư, bây giờ là tháng hai, điều này cũng có nghĩa là muộn nhất là tháng sau nên cử hành hôn lễ.

Thế những, những thứ liên quan đến lễ cưới bao gốm áo cưới, đồ cưới các thué, trước mắt bọn họ chỉ mới chuẩn bị một chút.

Nghĩ đến đó, Lâm phụ nhíu mày: "Không phải muốn là có thể dời tới đẩy lui được, nếu không đợi đến khi phủ thí xong rồi chuẩn bị thành hôn?" Phủ thí cách khảo thí cũng có tới bốn tháng rãnh rỗi, lúc đó Trình Tấn trở về một chuyến cũng có thể trở lại viện kịp.

Trình Tấn nghe vậy cũng có chút đồng ý.

Nhưng không chờ bọn họ lại thảo luận lần nữa, Lâm Chiêu ở bên ngoài đã đợi không kíp mà đẩy cửa tiến vào, hét lên: "Không vội chút nào cả, hơn một tháng để chuẩn bị nhất định là kịp, chẳng có gì vội cả. Con cũng đã xem ngày rồi, tháng sau cũng có lương thần cát nhật , vừa vặn thích hợp." Y chỉ là một thứ nào, đâu có chuẩn bị được nhiều đồ cưới, điểm ấy tự bản thân Lâm Chiêu tự biết được.

*Ngày lành tháng tốt

Lâm phụ nghiêm mặt: "Con là một ca nhi, ngay trước mặt hiền chất nói những lời như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa hả." Có ca nhi nhà nào lại có cái bộ dạng gấp không chờ được gả đến nhà người ta như thế kia chứ.

Lâm Chiêu không sợ hãi chút nào, chạy đến trước mặt Lâm phụ làm nũng: "Trình đại ca cũng chẳng phải người ngoài, cha đối xử với hắn tốt như vậy, từ nhỏ hắn cũng rất ngưỡng mộ người, sao có thể nào lại bởi vì chút lời nói ấy của con mà có ý kiến gì chứ." Dù sao y vẫn luôn thẳng thắng tạo bạo như vậy trước mặt Trình Tấn, cũng không cảm thấy Trình Tấn sẽ vì một chút vậy mà tức giận.

Lâm phụ bị y vuốt mông ngựa đến cười rộ lên, cứ cho là Trình gia có ân cứu mạng với ông, nhưng mười mấy năm qua ông đối với Trình gia cũng tận lực giúp đỡ, trong lòng cũng mang theo chút tình cảm.

Dẫu ông biết mình thiếu nợ nhà người ta một mạng, nhưng trả ơn đến mức được người khác cảm tạ, trong lòng cũng có thoải mái. Hài tử nhà mình nói như vậy thì tất nhiên là biết tình cảm thường ngày Trình Tấn đối với mình, mấy đứa trẻ từ nhỏ đã muốn thân cận nhau hơn một chút.

Ông vỗ nhẹ lên đầu Lâm Chiêu: "Con chỉ được một cái miệng thích nói. Nếu đã như vậy thì chúng ta xem thử tháng sau có ngày nào thích hợp không?" Lâm phụ đưa ánh mắt dò hỏi về phía Trình Tấn, tháng sau thì có chút gấp, nhưng cũng không phải là không thể chuẩn bị tốt.

Trình Tấn cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Trước mắt Trình Tấn cùng Lâm Chiêu cũng không có biến cố gì, cha mẹ hai bên đều khỏe mạnh, đề cập một chút về chuyện hôn sự vẫn được nhưng chi tiết cần cha mẹ hai bên thương lượng kỹ càng. Phải đợi Trình Tấn đưa cha mẹ hắn đến bàn bạc mới được.

Lâm phụ cùng bọn họ nói vài câu, liền cho bọn họ rời đi.

Lâm Chiêu lôi kéo Trình Tấn đi đến hoa viên, bước chân nhẹ nhàng: "Trình đại ca, chàng thật lợi hại, thi đậu thành người đứng đầu, cha đã sớm chú ý đến việc này đó, tin tức vừa được truyền tới, ông đã cao hứng phát tiền thưởng cho tất cả hạ nhân ở đây." Đương nhiên là trong lòng y cũng vui mừng.

Trình Tấn là vị hôn phu của y, là người y thích, đương nhiên y hi vọng Trình Tấn trở nên càng ngày càng tốt hơn.

Ngược lại ở phía Lâm Tử Tu bên kia, y nghe nói hắn đập phá hết đồ đạc trong phòng, không cần nghĩ cũng biết đối phương bỏ lỡ người tốt như Trình đại ca thì trong thâm tâm có biết bao hối hận. Còn về phần tình nhân của hắn, tiểu hầu gia, cũng đã rời đi, lại nói Vĩnh Xương hầu phủ địa vị cao lớn, Lâm Tử Tu có gả đi qua đó cũng không thể nào trở thành chính thất.

Y cảm thấy tính toán như vậy mười phần không đáng.

Trong lòng vừa nghĩ đến Lâm Tử Tu, vừa đi đến hậu hoa viên, hai người còn thật sự chạm mặt Lâm Tử Tu.

Tầm mắt chạm nhau, Lâm Chiêu cũng không yếu thế, trái lại còn cười tủm tỉm nghênh đón: "Ca ca hôm nay có tâm trạng đi dạo sao? Đệ nghe nói lúc sáng sớm ca ca ở trong phòng không cẩn thẩn làm rớt bế bộ ấm trà, tay không bị thương chứ?"

Lâm Tử Tu nhìn chòng chọc Trình Tấn, như là muốn tìm ra điều gì khác lạ từ người Trình Tấn, hắn không thể nào nghĩ ra được Trình Tấn làm sao có thể trở thành thi thượng đệ nhất. Coi như là dựa vào linh châu thì ở kiếp trước Trình Tấn cũng không thi tốt đến như vậy, tầm mắt hắn di chuyển xuống, thấy rõ ràng trên tay Trình Tấn không có ấn kỳ nào cả, có thể cho rằng Trình Tấn cũng không thể có được linh châu mới đúng.

Nghĩ đến việc chính bản thân mình làm mất đi linh châu, Lâm Tử Tu liền cảm thấy vô cùng bực mình.

Lâm Tử Tu lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một lần ăn may thôi, cũng không nói rõ được cái thành tích này có được thế nào, lần này có vận may tốt như vậy nhưng chưa chắc có lần sau."

Chính xác là Lâm Tử Tu mười phần hoài nghi Trình Tấn ăn gian, thế nhưng ở kiếp trước cũng không có bạo lộ chuyện rối loạn kỷ cương thi cử gì.

Đương nhiên là hắn biết Trình Tấn học hành nhiều năm như vậy, cũng không phải không biết cái gì, nhưng trình độ ở học viện cũng chỉ là tầm trung, cũng chỉ là một thôn trấn nhỏ, so với tình thành lại càng không đáng chú ý. Hơn nữa ở thời đại này, văn phong thịnh hành, mỗi khoa cử ở tỉnh đều có chỉ tiêu nhất định, Trình Tấn ở trong đó là không đáng nhắc đến. Chớ nói chi đến trình độ tâm lý Trình Tấn, thi cứ không phát huy tốt là chuyện bình thường, hắn suy đoán không lẽ bởi vì được đính hôn cùng Lâm Chiêu cho nên cao hứng phát huy vượt qua bình thường??

Lâm Tử Tu từ chối tiếp thu khả năng này xảy ra.

Hắn muốn làm cho Trình Tấn cùng Lâm Chiêu càng ngày càng không tốt lên được.

Lâm Chiêu mới không muốn quan tâm Lâm Tử Tu nghĩ gì, y chu cái miệng nhỏ nói: "Không nghĩ lần này lần sau, Trình đại ca đã thi đỗ án thủ, hắn cũng không cần phải thi thêm cái gì khác cũng đã trở thành tú tài, sau cũng từ từ mà thi tiếp. Ca ca cũng bớt nói lời chua chát lại đi, dù sao cũng là vì ngươi vụng trộm với người khác nên không thể gả cho Trình đại ca, mà tình cảm của chúng ta bao năm nay cũng không phải là giả."

Lòng Lâm Chiêu cực kỳ đắc ý, trước đó Lâm Tử Tu cứ lui tới trước mặt y khẳng định Trình Tấn sẽ không thi nổi gì, đây không phải là đã thi đậu rồi sao!!!

Bây giờ y chỉ muốn đem trả lại tất cả câu nói đó.

Lâm Tử Tu hừ lạnh một tiếng, đã thi đậu thì làm sao chứ, hắn sẽ không để họ dễ chịu vậy đâu, nhưng với tình huống này dù hắn có nói nhiều hơn cũng chỉ có làm cho Lâm Chiêu thấy hắn cường ngạnh cậy mạnh, không tạo ra chút sóng gió gì.

Hắn thẳng thắn rời đi, lười nhìn xem vẻ mặt của Lâm Chiêu.

Lâm Chiêu bĩu môi: "Trình đại ca đừng để ý đến hắn, lúc trước hắn luôn nói xấu chàng, hiện tại chàng đã thi đậu rồi còn không hết hi vọng." Nói xong y lại đột nhiên sầu lo: "Không phải là hắn muốn gả cho chàng chứ?"