Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 139: Cứ để anh huênh hoang trước



ĐI Hoa Nhật Tâm vội vàng đuổi tới Lần trước mất mặt như vậy, Hoa Nhật Tâm vẫn muốn làm gì đó để lấy lại mặt mũi trước mặt Vương Cần Mai.

Trong mät Hoa Nhật Tâm, chỉ cần Vương Cẩn Mai đứng về phía anh ta, vậy thì khả năng ôm được người đẹp sẽ lớn hơn.

Thấy Hoa Nhật Tâm lại gân, Vương Cẩn Mai lập tức khoe khoang: “Vị này chính là Tổng giám đốc công ty đầu tư Đỉnh Hâm – Hoa Nhật Tâm. Nhật Tâm à, mấy vị này đều là bạn cũ của tôi, đều bị công ty đầu tư này lừa vào tròng, cháu phải giúp chúng tôi lấy lại được.

chút tiền dưỡng già đấy”

“Thế ạ? Đợi cháu liên hệ một chút, tra thử chỉ tiết về công ty này”

Hoa Nhật Tâm cũng không lập tức cam đoan, mà muốn điều tra một chút trước. Lân trước ăn quả đảng quá lớn khiến bây giờ anh ta làm việc gì cũng rất cẩn thận “Sao cơ? Thúy Hoa, không phải con rể của bà đang hỏi thăm tin tức sao, bảo cậu ta trao đổi với Nhật Tâm đi, đừng làm tốn thời gian”

Vương Cẩn Mai ghé mắt nhìn Trương Thúy Hoa nói Trương Thúy Hoa hiểu Vương Cẩn Mai đang khoe khoang, nhưng vì lấy lại tiên, bà ta vẫn quyết nhân nhịn, vì thể phối hợp gọi Hứa Man lại đây.

Hứa Man thấy Hoa Nhật Tâm thì sửng sốt, trước.

đâu không ít lân Hứa Man nghe về Hoa Nhật Tâm, đây chính là nhân tố mới nổi trong giới đầu tư ở Hán Thành.

“Tổng giám đốc Hoa, tôi là Hứa Man của đội tuân tra, chúng ta đã từng gặp nhau ở buổi tọa đàm lân trước, không ngờ lại khéo như vậy, gặp được anh ở đây.

Nhìn dáng vẻ kính cẩn của Hứa Man, trong lòng.

Hoa Nhật Tâm dâng lên cảm giác vô cùng thỏa mãn, cảm thấy đây mới phong cách nên có trong cuộc sống của mình, chuyện mất mặt như ở tiệc mừng thọ Cố Thiệu Huy lần trước chỉ là ngoài ý muốn!

“Ồ, Tiểu Hứa, tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là Hứa Man của đội tuần tra thứ tư phải không?”

Hoa Nhật Tâm nói băng giọng bê trên như là đại ca nói với đàn em “Đúng đúng đúng, trí nhớ của Tổng giám đốc Hoa tốt quá, không ngờ còn có thể nhớ được công việc của tôi. Tôi thật sự rất hãm mộ anh, đôi lúc còn muốn đi theo làm việc cùng anh đấy”

Bây giờ Hứa Man cơ bản đã đạt đến vị trí cao.

nhất, cho dù có cố gảng thế nào thì nhiều lãm cũng chỉ có thể trở thành đội trưởng.

Đó không phải thứ Hứa Man hướng tới, cho nên anh ta muốn nịnh bợ Hoa Nhật Tâm. Nếu có thể đi theo lăn lộn cùng Hoa Nhật Tâm, sau này ít nhất có thể làm một đại gia.

“Công việc của cậu đang thoải mái an nhàn như vậy, chúng tôi làm đầu tư như đi trên băng mỏng, vân nên nói chuyện trước mắt đi, lấy lại tiền cho các thím ở đây trước đã”

Hoa Nhật Tâm cao ngạo nói.

Giờ phút này, ánh mất đám người Trương Thúy Hoa nhìn về phía Hoa Nhật Tâm đã hoàn toàn thay đổi.

Vừa rồi Hứa Man nịnh bợ Hoa Nhật Tâm như vậy, nháy mắt khiến cho hình tượng của anh ta trở nên vô cùng Cao quý.

“Đúng đúng, tôi đã hói về công ty đầu tư này rồi, thế lực của ông chú không hề nhỏ, trước kia kinh doanh ngân hàng, nên chuyện đòi lại tiền e là khá phiền phức, còn tình hình cụ thể thì tôi vẫn chưa hỏi thăm được”

Khi Hứa Man đang nói chuyện, Lý Phàm thấy bóng dáng Hoa Nhật Tâm thì liền quay lại.

Thấy Lý Phàm quay lại, Tào Thục Phân lập tức lộ ra vẻ khinh thường “Ôi, sao đồ vô dụng này lại chạy về đây? Chị Vương à, chị nói xem sao chị lại để một thăng vô dụng thế này làm con rể, người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như Hoa Nhật Tâm tốt hơn thẳng vô dụng này nhiều”

“Đúng vậy, nếu Tổng giám đốc Hoa là con rể chị Vương thì hay rồi, bây giờ chị có thể an nhàn hưởng phúc, chị em chúng ta cũng được thơm lây, đâu đến nồi đổ tiền vào công ty đầu tư rác rưởi như vậy”

Hoa Nhật Tâm thấy Lý Phàm cũng ở đây thì lập tức nhướng mày, nghĩ hôm nay phải sỉ nhục Lý Phàm một phen để lấy lại thể diện đã mất trước đây.

“Kẻ vô dụng như anh cũng tới đây, nhưng ở đây không cần anh, hay là anh kiếm vài chiếc ghế dựa tới để mọi người ngồi nghỉ, sau đó mua thêm chút đồ uống đồ ăn vặt gì đó, chuyện này có khi phải buổi chiều mới có thể có kết quả”

Hoa Nhật Tâm hoàn toàn coi Lý Phàm như tên chạy vặt, sau khi nói xong thì mở ví tiền, lộ ra một xấp.

tiên màu đỏ thật dày. Anh ta rút ra mấy tờ ném về phía Lý Phàm, trông như đang tống cổ ăn mày.

“Chỉ có chút chuyện vặt như vậy mà cũng phải chờ đến buổi chiều, một cuộc điện thoại là xong thôi mà!

Lý Phàm cúi đầu nói, không ai nhìn ra vẻ mặt của anh.

“Phụt, ha ha ha ha”

Hứa Man ôm bụng cười như tiếng lợn, nhìn Lý Phàm như nhìn kẻ ngốc.

“Tôi không nghe lâm chứ, thăng vô dụng như anh cũng lớn lối thật đẩy, có phải buổi sáng ra ngoài chưa đánh răng hay không, lời này đúng là thối không ngửi nổi. Lại còn một cuộc điện thoại là xử lý xong, anh cho răng anh là ai?”

Đám người Trương Thúy Hoa cũng đều trở nên vui vẻ. Lý Phàm là loại người gì, mọi người đều đã biết Lúc này nghe Lý Phàm nói vậy, mọi người đêu cho rãng anh đang mạnh miệng “Cậu chẳng làm nên tích sự gì, bây giờ còn học.

được thói khoác lác nữa, cậu cho rảng cậu là Ngọc.

Hoàng Đại Đế hả? Cậu vân nên cút sang một bên ngồi xem đi, đừng ở đây chướng mắt nữa”

“Cậu mà so sánh với Tống giám đốc Hoa thì đúng là một trời một vực. Loại cóc ghẻ như cậu vân nên ở một bên năm mơ đi thôi, chuyện này không tới lượt cậu giải quyết”

Vương Cẩn Mai sầm mặt, quát Lý Phàm: “Cút sang một bên, đừng mẹ nó đứng vướng chô ở đây.

Trước khi nói chuyện thì nghĩ cho kỹ, cậu mất mặt thì chẳng sao nhưng đừng liên lụy khiến tôi cũng mất mặt”

Hoa Nhật Tâm trong lòng vui như nở hoa, mọi người càng trách măng Lý Phàm, anh ta lại càng vui vẻ.

Vì để mình vui vẻ lâu hơn một chút, Hoa Nhật Tâm móc di động ra, nói: “Tôi gọi điện liên hệ một chút, chắc là nói chuyện với nhân viên của họ thì văn có thế”

Đám người Vương Cấn Mai lập tức tràn đây hi vọng, ban ngày nhiều người làm loạn như vậy mà vẫn chưa thấy nhân viên nào của công ty đầu tư này xuất hiện.

Nếu Hoa Nhật Tâm có thể liên hệ với nhân viên của đối phương, vậy nhất định chuyện giải quyết được vấn đề sẽ không còn xa nữa “Nhật Tâm, cháu mau gọi điện liên hệ đi, nếu có thể xử lý chuyện này, thím sẽ ghi nhớ công lớn của cháu”

‘Vương Cẩn Mai vừa nói vừa nháy mặt với Hoa Nhật Tâm, dùng ánh mät ám chỉ với anh ta, chỉ cần giải quyết được chuyện này, tuyệt đổi sẽ bắt tên vô dụng Lý Phàm kia cút đi.

Hoa Nhật Tâm nháy mất tràn đây động lực, cảm di động lên liên hệ.

Một lát sau, Hoa Nhật Tâm buông di động, tay đút túi, nói: “Được rồi, lát nữa một tổng thanh tra đầu tư của họ sẽ tới đây, nhưng chúng ta phải tránh xa đám đông một chút, để dễ thương lượng với họ để giải quyết chuyện tiền bạc cho các thím, nếu đông người thì hơi khó xử”

“Đúng đúng, Nhật Tâm nói không sai, chúng ta sang bên kia chờ. Lý Phàm, đồ vô dụng không có mät nhìn này, Nhật Tâm bảo cậu đi dọn ghế mua đô, cậu còn không mau đi làm đi!”

Vương Cẩn Mai bực bội trừng Lý Phàm.

Lý Phàm cười lạnh, xoay người đi về phía cửa hàng.

Không bao lâu sau, Lý Phàm xách theo một chồng ghế nhựa, nước, đồ ăn vặt, đi tới trước mặt Vương Cẩn Mai “Lý Phàm, không phải lần trước anh rất huênh hoang sao? Sao lần này lại không thấy anh khoe khoang như vậy nữa? Người tôi liên hệ sẽ tới ngay đây, hay là anh cũng tìm người tới thử xem, xem tốc độ giải quyết vấn đề của tôi và anh ai nhanh hơn”

Hoa Nhật Tâm đoán chãc Lý Phàm nhất định không có cách nào, cho nên nói như vậy chỉ muốn sỉ nhục Lý Phàm thôi.

Lý Phàm khinh thường nói: “Cứ để anh trước đi, anh không xử lý được thì để tôi làm”
— QUẢNG CÁO —