Thấy sắc mặt nghiêm túc của Cố Họa Y, Lý Phàm do dự một lúc, chỉ muốn kiếm cớ thoái thác tất cả mọi chuyện.
Bỗng nhiên! Một chiếc Rolls-Royce Phantom đột nhiên dừng lại bên cạnh hai người, Tiền Phúc, mở cửa xe rồi xuống xe.
Thấy Lý Phàm, Tiền Phúc cười cười đi tới bên cạnh hai người: “Ngài Lý à, lần trước may nhờ có anh đã giúp tôi bớt được rất nhiều chuyện. Nghe nói ngài Lý đến tham gia tiệc mừng thọ của ông Vương nên tôi đã tự chủ trương sắp xếp một tí.”
Cổ Họa Y nghi ngờ nhìn Tiền Phúc, rồi nhìn Lý Phàm, thắc mắc hỏi: “Sắp xếp cái gì?”
“Giúp ngài Lý đưa một phần quà mừng thọ cho ông cụ Vương. Đúng rồi, tôi không biết ý định của ngài Lý nên cũng không ghi rõ tên của ngài Lý, mà chỉ ghi ngài Lý thôi.”
“Hơn nữa Sở Trung Thiên, Kiều Chỉnh Long và Ngô Đạo Văn đều là bạn bè của tôi, tôi gọi bọn họ đến để tâng bốc giúp, tô điểm cho bầu không khí, không biết ngài Lý có hài lòng với sắp xếp của tôi không?”
Tiền Phúc nói rất logic, Cố Họa Y nghe mà sắp tin luôn rồi. Nhưng nghĩ đến phần quà mừng thọ siêu cấp kí tên ngài Lý đó thì Cổ Họa Y không tin tưởng cho lắm, Lý Phàm giúp Tiền Phúc đến mức nào mà khiến cho Tiền Phúc đưa đến món quà giá trị đến thế chứ.
Tuy Tiền Phúc là phú hào tiền của sung túc, nhưng tiền của ông ta cũng có phải được gió thổi đến đâu, nhất định không thể tự nhiên mà chi tiêu nhiều thế được. Nhưng mà Lý Phàm có thể giúp Tiền Phúc cái gì đây? Hình như Lý Phàm chẳng có khả năng gì giúp được Tiền Phúc.
Tiền Phúc là người kinh nghiệm dày dặn, chỉ nhìn sắc mặt của Cổ Họa Y là biết Cố Họa Y chưa tin lời mình, vậy nên đã cười nói: “Cô Họa Y à, tôi tìm ngài Lý thương lượng ít chuyện, cần nói chuyện riêng với ngài Lý.”
Cố Họa Y biết Tiền Phúc đang muốn lén lút trao đổi với Lý Phàm, nên khẽ gật đầu và lùi ra sau.
Lý Phàm theo Tiền Phúc đi sang bên cạnh thêm mấy bước, hai người đứng ở nơi yên tĩnh, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Thiếu chủ, vừa có tình báo là Long Hậu sắp đến Hán Thành, cụ thể vì sao mà đến thì vẫn chưa biết, nhưng tôi đoán rằng, tám phần là đến vì thiếu chủ.”
Trong mắt Lý Phàm lóe sáng, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Bà ta còn dám đến Hán Thành ư!”
“Bây giờ thế lực của bà ta ở Long Môn không nhỏ, hơn nữa bà ta vẫn coi thiếu chủ là cái gai trong mắt, đến đây chắc chắn chẳng có ý tốt gì.” Trong lòng Tiền Phúc hơi lo lắng. Bây giờ Tiền Phúc và Lý Phàm chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu Lý Phàm xảy ra chuyện thì Tiền Phúc cũng xong đời theo.
Mà Long Hậu đã có địch ý với Lý Phàm từ lâu, muốn thương lượng trong hòa bình là chuyện không thể nào, giữa hai người nhất định phải phân ra một sống một chết mới được. “Tôi biết, chuẩn bị xong tất cả, nếu bà ta có ý xấu thì tôi cũng không ngại khiến bà tay gãy cánh đi về.”
Trong lòng Lý Phàm đã trở nên độc ác, nếu lần này Long Hậu ở Long Môn đến tận nhà khiêu khích thì phải tập hợp tất cả lực lượng để phân thắng bại với Long Hậu, không thể để Long Hậu tiếp tục ở bên cạnh cản trở.
Chẳng có đạo lý ngày nào cũng phòng cướp, nếu Long Hậu cứ muốn trừ khử Lý Phàm, thì Lý Phàm cũng không ngồi chờ chết.
Sắc mặt Tiền Phúc nghiêm túc nặng nề gật đầu: “Thiếu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo, tuyệt đối không xảy ra vấn đề nào.”
“Ừ, thu thập tin tức nhiều hơn, tốt nhất là nắm được nhất cử nhất động của bà ta, tôi cũng muốn xem bà ta có thể làm ra cái trò gì đây”
“Dạ, tôi đã sắp xếp rồi, cố gắng hết mình nắm được tin tức của Long Hậu.”
Tiền Phúc làm quản gia hơn nửa đời người nên đã sớm có thói quen suy nghĩ chu toàn, làm việc cẩn thận chặt chẽ, chỉ cần Lý Phàm có quyết đoán, mọi chuyện đều tìm ra chỗ thủng để bổ khuyết, cùng với đủ sự sắp xếp tỉ mỉ, Tiền Phúc có thể làm sạch sành sanh.
Hai người ngắn gọn nói với nhau đôi câu đã quyết định đến chuyện liên quan đến mạng sống rồi.
Nếu người bình thường gặp phải chuyện liên quan đến mạng sống thì ít nhất cũng phải rên rỉ than vãn nửa ngày, sau đó mới phân tích trước sau, muốn có được quyết định thì ít nhất phải suy nghĩ mấy ngày.
“Vậy tôi đi về sắp xếp đây”.
Tiền Phúc định cáo từ thì nhìn Lý Phàm, đột nhiên nhận ra chắc là Lý Phàm và Cổ Họa Y không lái xe, thế nên đã cười to nói: “Ngài Lý, cô Họa Y, tôi phải về rồi, tiện đường đưa hai người một đoạn nhé?” Lý Phàm nhìn Cố Họa Y, Cố Họa Y tò mò mối quan hệ giữa Lý Phàm và Tiền Phúc, nghĩ muốn tiếp xúc trong khoảng cách gần để quan sát, thế nên đã gật đầu đồng ý với đề nghị của Tiền Phúc.
Tiền Phúc và Lý Phàm đi tới chỗ chiếc Rolls-Royce Phantom, Lý Phàm giành mở cửa xe trước, lo rằng nếu được Tiền Phúc mở cửa xe giúp thì sẽ bị Cổ Họa Y nghi ngờ.
Khi Lý Phàm, Cố Họa Y và Tiền Phúc lên xe.
Người nhà họ Vương đã lấy lại tinh thần, mới nhận ra nên ra tiễn khách quý, nên đành ảo não chạy ra theo, không ít khách khứa không hiểu nên cũng đi ra hóng chuyện.
Mọi người vừa ra khỏi nhà thì vừa vặn thấy Lý Phàm, Cố Họa Y và Tiền Phúc đứng bên cạnh Rolls-Royce Phantom, Lý Phàm còn đang mở cửa xe. “Đây là Rolls-Royce sao? Siêu xe đấy à, nhưng hình như không giống Rolls-Royce bình thường lắm nhỉ” Vương Tông Thành thắc mắc hỏi.
Vương Tông Huyền cười lạnh: “Haha, đây là Rolls-Royce Phantom, một chiếc hơn ba mươi tỷ, Rolls-Royce bình thường sao mà sánh nổi”
Người nhà họ Vương và khách khứa đều hít thở sâu.
Trời ạ, ngồi lên chiếc Rolls-Royce đã là người tài ba rồi, có thể tậu được chiếc Rolls-Royce Phantom, thì chắc chắn là người quyền thế trong giới thế gia vọng tộc, nhà giàu bình thường cũng không mua nổi xe này.
“Ông già đứng cạnh Lý Phàm là ai vậy? Thấy cũng quen quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.” Vương Kim Sơn sờ gáy nói.
Tiền Phúc cũng là trùm giàu có hiếm có, thỉnh thoảng cũng có bức ảnh tham gia vài hoạt động thương nghiệp truyền ra ngoài, thế nên Vương Kim Sơn mới cảm thấy từng gặp Tiền Phúc.
Vương Kim Hải cũng gãi đầu, vắt hết óc suy nghĩ thân phận của Tiền Phúc: “Cảm thấy rất quen thật, nhưng không nói ra là ai được.”
Nhưng dù bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không nhớ nổi từng gặp Tiền Phúc ở đâu. “Cẩn Mai, con có quen người đứng cùng Lý Phàm không?” Ông cụ Vương nhíu mày hỏi. Vương Cẩn Mai vừa liếc mắt là nhận ra Tiền Phúc rồi, nhưng vẫn không dám tin Lý Phàm sẽ vừa nói vừa cười đứng cùng Tiền Phúc. Nghe ông cụ Vương hỏi, Vương Cần Mai mới thoát khỏi sợ hãi lấy lại tinh thần, hai môi run run nói: “Con biết, ông ta, ông ta là…”
Vương Cẩn Mai nói năng không trôi chảy, lắp ba lắp bắp không nói đủ câu. Ông cụ Vương mạnh mẽ giậm chân: “Nói ý chính!”
“Ông ta là Tiền Phúc, chủ tịch tập đoàn Hán Tân.” Vương Cần Mai nói rất nhanh. “Trời ạ, là chủ tịch tập đoàn Hán Tân, đây mới là người giàu nhất Sở Châu đó!”
“Tập đoàn Hán Tân nằm trong top 100 trong số 500 công ty đứng đầu thế giới”