Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 825



CHƯƠNG 825: ÔM CÔNG CHÚA

Cố Họa Y tin tưởng có Lý Phàm sẽ không có chuyện gì.

Chẳng máy chốc Lý Phàm đã nhận được tin nhắn của đội trưởng Chương, tin nhắn có kèm vị trí động vị, có thể đồng bộ, cứ như vậy, hiện tại những người đó đi đâu, Lý Phàm đều biết rõ ràng.

Lúc này Lý Phàm mới nhanh chóng xuất phát, thật sự nếu không chóng thì có lẽ Trần Hiểu Đồng sẽ bị hại.

Trần Hiểu Đồng bị bắt lên xe, cô ta hận thù nhìn người đàn ông cao lớn này, nhưng phát hiện trong đó không có Trương Đức Võ, lúc này cô ta mới nhẹ nhàng thở ra, nếu Trương Đức Võ ở đây nhất định sẽ động tay động chân với cô ta.

“Đụ má, đây đúng là cực phẩm.” Đám đàn ông cao to đánh giá Trần Hiểu Đồng một lượt, gần như sắp chảy ra nước miếng, bọn họ cũng không ngờ Trần Hiểu Đồng lại xinh đẹp như vậy.

Vừa rồi bắt người rất vội vàng, bây giờ nhìn kỹ, ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ nóng cháy, giống như nhìn thấy được con mồi ngon miệng.

Bọn họ không khỏi bắt đầu mơ ước Trần Hiểu Đồng, không vì cái gì khác, đơn giản là Trần Hiểu Đồng rất đẹp, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán.

Nếu có thể ngủ với một người đẹp như này, bọn họ cam tâm tình nguyện sống ít đi mười năm.

Người đàn ông trung niên ngồi ghế phụ nhìn thấy hành động của mấy người đàn ông này, lập tức quát lớn: “Chúng mày muốn chết à? Đây là người của ngài Trương, chúng mày thử dám động tôi xem.”

Đám người vừa định giở trò với Trần Hiểu Đồng nghe vậy thì không dám hành động thiếu suy nghĩ với Trần Hiểu Đồng nữa, cả đám rụt cổ lại, trong lòng đặc biệt không cam lòng.

Người đẹp ngồi ngay trước mắt, bọn họ lại không thể đụng vào, trên thế giới này nào còn chuyện gì đau đớn hơn chuyện này, tuy rằng bọn họ có tâm làm bây, nhưng không có can đảm đó.

Dù sao bọn họ vẫn khá hiểu tính cách của Trương Đức Võ, một khi Trương Đức Võ tức giận, mạng nhỏ của bọn họ đều coi như kết thúc, đối với việc chết dưới hoa mẫu đơn, bọn họ càng hy vọngsốngs lâu dài một chút hơn.

Lý Phàm một đường theo đuôi, cuối cùng cũng đuổi tới, nhìn xe thương vụ trước mặt, anh cúi đầu nhìn định vị đội trưởng Chương gửi cho mình, sau khi xác định Trần Hiểu Đồng đang ngồi trên xe, anh mới bắt đầu hành động.

Lý Phàm tăng tốc, động cơ lập tức phát ra tiếng gầm rú, xe vượt qua xe thương vụ phía trước, sau đó hãm phanh dừng xe lại.

Lái xe thương vụ thấy thế, vội vàng đánh tay lai, miễn cưỡng tránh đụng phải, mọi người trong xe bị xóc nảy, suýt chút nữa là bay khỏi chỗ ngồi.

“Mẹ nó, ai vậy, có bệnh đúng không.” Người đàn ông cao lớn lập tức nỗi giận, hắn thở phi phì đi xuống khỏi xe, bình thường đều là bọn họ chặn đường người khác, chưa từng bị người khác chặn đường, trong lòng bọn họ đặc biệt khó chịu.

Bọn họ rất muốn nhìn xem là ai ăn gan hùm mật gấu, thế mà dám chặn xe của họ.

Lý Phàm bước xuống khỏi xe, anh thấy được Trần Hiểu Đồng qua cửa kính thủy tinh, Trần Hiểu Đồng cũng nhìn thấy Lý Phàm, cô ta tức khắc lòng tràn đầy mừng rỡ, vội vàng vẫy chào Lý Phàm.

Đối với cô mà nói, Lý Phàm xuất hiện chính là kỳ tích, cô không ngờ Lý Phàm lại xuất hiện ở đây, giờ khắc này, đừng nói trong lòng cô cảm động cỡ nào, cô chỉ biết anh Lý Phàm sẽ không bỏ mặc mình.

“Là anh ta.” Những người đàn ông này ít nhiều vẫn có chút ấn tượng về Lý Phàm, sau khi bọn họ nhìn thấy Lý Phàm, ai nấy cũng không khỏi giật mình, khi bọn họ đi ra hành động, bọn họ đã nghe được lời nói tức giận của Trương Đức Võ, rằng Lý Phàm đã đánh chết tinh tinh lớn lưng bạc.

Đánh chết tinh tinh lưng bạc, người bình thường tuyệt đối không thể có được sức lực này, sau khi nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ cảm giác như thấy ác ma, khỏi phải nói trong lòng kích động cỡ nào.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Lý Phàm lại xuất hiện ở chỗ này, bọn họ đã không còn xúc động muốn chỉnh Lý Phàm nữa mà chỉ muốn nhanh chóng quay xe lại.

Bọn họ biết sức lực của Lý Phàm, nếu lúc này còn lỗ mãng xông nên thì không khác gì tìm chết, bọn họ thành thạo mở cửa xe, muốn chui vào xe theo bản năng.

Lý Phàm hơi ngạc nhiên, nếu làm những người này chạy thoát, có lẽ còn phải phí một hồi sức lực, anh híp mắt lại, bước chân vọt lên.

Anh không nói hai lời, vươn tay mở cửa ra, những người khác hít một hơi khí lạnh, kiên trì ra tay với Lý Phàm, chẳng qua tốc độ này ở trong mắt Lý Phàm vẫn là quá chậm, liếc mắt một cái là có thể bị người nhìn ra.

Lý Phàm né tránh một cách vô cùng thoải mái, anh kéo người đàn ông cao lớn kia ra, Trần Hiểu Đồng sùng bái nhìn Lý Phàm, rất đẹp trai, sao người đàn ông này lại khiến người khác có cảm giác an toàn như thế.

Lúc trước cô ta vẫn luôn lo lắng mình bị rơi vào tay Trương Đức Võ sẽ thế nào, nhưng sau khi Lý Phàm xuất hiện, cô ta không còn tuyệt vọng nữa mà lại nhìn thấy hy vọng.

Người đàn ông ngồi cạnh Trần Hiểu Đồng lặng lẽ sờ soạng túi, cuối cùng lấy ra một cái súng, nhưng còn chưa kịp giơ lên nhắm vào Lý Phàm đã bị Lý Phàm đoạt mắt súng rồi dùng cách thức vô cùng nhanh biến cái súng kia thành mớ linh kiện.

Người đàn ông kia biến sắc, giống như nhìn thấy quỷ, hắn lấy một thanh chủy thủ ra, cũng túm lấy cổ Trần Hiểu Đồng: “Nếu mày đến đây, tao sẽ giết cô ta.”

Tuy rằng Lý Phàm rất đáng sợ nhưng kẻ khiến lòng hắn e ngại chính là Trương Đức Võ, nếu nhiệm vụ thất bại, hắn nhất định sẽ bị Trương Đức Võ tra tấn đến chết, lúc này hắn mới muốn liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Phàm nao nao, thản nhiên nói: “Mày bỏ đao xuống, tao sẽ không động tới mày.”

Người đàn ông này thầm vui mừng, cũng nghĩ Lý Phàm không làm gì được mình, hắn mạnh miệng nói: “Hừ, không có cửa đâu, bây giờ mày lập tức cút đi cho tao, nếu không mạng cô ta sẽ nộp ở đây rồi.”

Lý Phàm thầm lắc đầu, anh đàm phán với đối phương là muốn bớt phiền toái mà thôi, tuy rằng cứu người thế này có hơi mạo hiểm nhưng ở khoảng cách gần, anh vẫn có tự tin.

“Được rồi.”

Sau khi nghe được Lý Phàm đồng ý, người đàn ông cao lớn thả lòng theo bản năng, Lý Phàm làm bộ lui về sau nửa bước rồi đột nhiên nắm lấy chủy thủ trong tay người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ đoạt lấy.

Người đàn ông cao lớn kia thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ khủng hoảng, hắn mở cửa xe vội chạy trối chết, Lý Phàm lấy cái chủy thủ kia, anh cũng không định lấy mạng đối phương, bèn tùy tiện ném qua.

Cái chủy thủ kia lập tức đâm vào thận của đối phương, người đàn ông cao lớn kêu rên một tiếng, tức khắc quỳ rạp xuống đắt, lại tự gọi xe cứu thương cho mình.

“Nhìn cái gì vậy?” Lý Phàm thản nhiên hỏi người lái xe thương vụ đang ngần người.

Người lái xe kia nuốt nước miếng, lúc này mới sợ hãi lắc đầu, nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

“Cái này, chân tôi bị tê rần rồi.” Trần Hiểu Đồng hít một hơi, dịu ngoan nói.

Lý Phàm liếc mắt xem thường, đàng phải dùng cách ôm công chúa ôm cô ta về xe của mình, Trần Hiểu Đồng ôm lấy cổ Lý Phàm như con bạch tuộc.