Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 836



CHƯƠNG 836: ĐỘC CÔ

“Là ai, mau ra đây đi.” Đám đàn ông kia vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, không ngừng gào thét tức giận.

Lý Phàm đi ra ngoài, lên tiếng: “Là tôi.”

“Mày cứng đấy!” Gã đàn ông kia nhặt con dao làm bếp lên chỉ vào Lý Phàm, nói: “Đừng có can thiệp vào chuyện của tao, cút ngay đi cho khuất mắt tao, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Giữa ban ngày ban mặt, các anh bắt nạt một cô gái như vậy thì có còn là con người nữa không?”

Đám đàn ông kia nghe vậy, khuôn mặt người nào người nấy sa sầm xuống, lạnh lùng nói: “Mày câm mồm đi cho tao.”

“Đại ca, anh phí lời với thằng đó nhiều như vậy làm gì, chém chết nó là xong.” Đám đi cùng đằng sau gã đàn ông kia cùng nhao nhao lên nói.

Gã đàn ông cầm đầu liếm môi, bắt đầu khoe khoang chiến tích của mình năm đó: “Lúc đó tao là Thái Đao Vương, dùng một con dao làm bếp này chém chết được mười máy thằng.”

“Đại ca ngầu lòi.” Đám đi cùng kia cũng rất ăn ý, bắt đầu nịnh bợ tên đại ca.

Cô gái kia nói với Lý Phàm: “Người anh hùng, hay là anh cứ đi trước đi.”

Trong lòng Lý Phàm cạn lời, đã là thời đại nào rồi mà cô ta còn gọi anh là như vậy, nhưng hiện giờ anh cũng không có tâm trạng để phàn nàn, phải xử lý tình huống trước mắt đã.

Tên đàn ông cầm đầu đối đầu với Lý Phàm, trên trán gã túa ra mấy hạt mồ hôi, nói thật là gã cũng không muốn động tay lắm nhưng đề cho vở kịch này càng chân thực, gã cũng không quan tâm được đến quá nhiều chuyện.

Thái Đao Vương làm liều, nghiền răng lao về phía trước, Lý Phàm thấy vậy, anh đứng nguyên ở chỗ cũ, không hề động đậy. Tên Thái Đao Vương hơi bất ngờ, chẳng lẽ Lý Phàm này chỉ là hữu danh vô thực?

Mọi người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, đều bắt đầu cảm thấy đáng tiếc cho Lý Phàm, vì cứu người mà phải đền cả tính mạng của mình như vậy, như vậy thật không xứng đáng. Hầu hết mọi người không cảm thầy Lý Phàm là anh hùng mà thấy anh là đồ ngốc.

Rõ ràng biết là sẽ chết, vậy mà vẫn nhất quyết muốn đứng ra, bây giờ thì hay rồi, đối mặt với tình huống thế này, sợ đến mức không dám chạy nữa.

Khi Thái Đao Vương còn cách Lý Phàm khoảng 1 mét, Lý Phàm lướt người qua, Thái Đao Vương không kịp phản ứng, con dao làm bếp trong tay rơi xuống đất, cả người anh ta ngã ra đắt, trông không khác gì con rùa.

Khuôn mặt anh ta biến sắc, vừa nãy anh ta còn không nhìn rõ Lý Phàm đã ra tay thế nào, đối phương ra tay thật sự quá nhanh, dùng mắt thường chắc chắn không thể nắm bắt được.

Tiếp đó, Lý Phàm theo đà, giãm một chân lên lưng của Thái Đao Vương, lưng anh ta đột nhiên phát ra âm thanh răng rắc, cho dù không phải là người chuyên nghiệp cũng có thể nghe ra đây là tiếng xương sườn gấy.

Đám đàn em phía sau Thái Đao Vương vô cùng kinh ngạc, thầm cảm thấy may vì mình không ra tay.

Lý Phàm uy phong như vậy khiến không ít người sợ hãi, Thái Đao Vương đau tới mức ứa cả nước mắt.

Chuyện này đúng là quá lỗ, tiền công sau khi làm xong việc này e rằng không đủ tiền đi khám bệnh.

Cô gái được cứu kia nhìn Lý Phàm vô cùng sùng bái, nhưng sự sùng bái đó không kéo dài quá lâu, ngay sau đó nó đã bị sát ý trong mắt cô ta thay thề.

“Đại ca, tha cho tôi, xin anh thả tôi đi, tôi sẽ dẫn người của tôi đi ngay.” Thái Đao Vương đầu hàng rất nhanh, anh ta vội vàng cầu xin tha mạng.

Nhỡ đâu đối phương dùng thêm một chút sức lực nữa, vậy thì cả phần đời còn lại của anh ta nhất định sẽ trải qua trên giường bệnh.

Lúc này Lý Phàm mới buông chân ra, Thái Đao Vương vội vàng chạy đi, đám đàn em bị đòn ra tay độc ác của Lý Phàm làm cho sợ hãi, tắt cả đều bỏ dao xuống, chạy đi bán sống bán chết.

Lý Phàm cười rồi nói: “Nhà ai cần dao làm bếp không, tôi tặng miễn phí.”

Quả nhiên một nhóm phụ nữ trong đám đông lập tức lao lên, dùng tốc độ khi chạy 100 m để ôm hết chỗ dao ấy về, làm cho người ăn xin bên đường cũng phải ngắn mặt ra nhìn.

Lúc này Lý Phàm mới đi về phía cô gái được cứu kia, lúc nhìn thấy cô gái kia, Lý Phàm vô cùng kinh ngạc về vẻ đẹp của cô gái này, không ngờ cô ta lại có một vẻ đẹp hoang dã như vậy.

“Chắc cô đến từ Tây Vực đúng không?” Lý Phàm tò mò hỏi, khuôn mặt của cô ta cùng cách ăn mặc trên người làm anh nhớ tới vùng đất đó.

Phần lớn con gái Tây Vực đều là mỹ nữ, nhưng rất ít khi nhìn thấy được bọn họ. Lý Phàm không ngờ mình lại nhìn thấy được một mĩ nữ Tây Vực.

“Đúng vậy.” Cô gái được cứu kia gật đầu rồi len lén sờ vào túi mình.

Lý Phàm quay người lại đi về phía trước, khuôn mặt cô gái kia dần dần trở nên âm u, cô ta từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến gần đến phía Lý Phàm, con dao cong lóe lên, cô ta chuẩn bị lén tấn công từ phía sau lưng Lý Phàm.

Đám đông định nhắc nhở Lý Phàm nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô gái Tây Vực kia, tất cả đều lập tức im miệng.

Đúng lúc cô gái Tây Vực kia định đâm, Lý Phàm tự nhiên cong người xuống, khuôn mặt cô gái Tây Vực kia biến sắc, lúc này cô ta mới vội vàng thu dao lại, tất cả diễn ra vô cùng nhanh chóng, giống như được hoàn thành chỉ trong một giây.

Lý Phàm nhặt chiếc điện thoại lên trả cho cô gái Tây Vực, mỉm cười rồi nói: “Cô cầm lấy này.”

Cô gái Tây Vực kia hơi bắt ngờ, hóa ra đối phương muốn nhặt điện thoại cho cô ta, cô ta suy nghĩ một lát, nhất thời chưa đưa được ra quyết định.

“Được rồi, tôi phải đi đây.” Lý Phàm mỉm cười, rồi quay người đi.

Cô gái Tây Vực kia theo bản năng chạy tới bên cạnh Lý Phàm, nói: “Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, tôi tên Trúc Hoa Nguyệt.”

“Lý Phàm.”

Lý Phàm nói xong, anh nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt: “Vì sao bọn họ lại đuổi theo cô?”

“Bọn họ cứ nhìn tôi chằm chằm và cứ đi sau theo dõi tôi.”

“Hóa ra là như vậy, có thể là đám người đó thấy sắc nên mới nổi lên ý đồ đó.”

Sau khi Lý Phàm nghe xong, cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.

Tự nhiên Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy người đàn ông áo đen đứng cách đó không xa, hình như đang thúc giục gì đó.

“Xin lỗi nhé.” Đột nhiên Trúc Hoa Nguyệt lầy từ trong tay ra một cái bình nhỏ rồi lập tức đỗ hết lên người Lý Phàm.

Lý Phàm hơi bất ngờ, anh tránh đi theo bản năng nhưng cánh tay vẫn dính một chút cái thứ chất lỏng nhớt nhớt màu xanh kia. Thứ chất lỏng này bắt đầu ăn mòn cánh tay của Lý Phàm, phần da bên ngoài trông như một lớp vảy.

Lý Phàm nhìn đối phương, không nói gì cả, Trúc Hoa Nguyệt thờ ơ nói: “Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ là làm theo ý của người khác, đây là độc cổ của Tây Vực chúng tôi, trong một canh giờ, anh sẽ trúng độc và mắt mạng.”

“Một canh giờ, nhanh như vậy sao, ghê gớm quá, cũng ngang với Miêu Cương rồi.” Lý Phàm cười rồi nói.

Trúc Hoa Nguyệt xoa đầu, néu đổi lại là người khác, trong lòng nhát định rất hốt hoảng, còn thái độ của Lý Phàm lại vô cùng lạc quan.

Đúng lúc đó, Trúc Hoa Nguyệt nhìn về phía đằng xa, người đàn ông áo đen kia bỗng nhiên cầm súng lên nhắm thẳng vào một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây Vực.

“Pằng” một tiếng, người đàn ông trung niên mặc đồ Tây Vực kia ngã xuống đất, Trúc Hoa Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong lòng hốt hoảng, suýt chút nữa thì ngất đi.

Lý Phàm vội vàng đỡ lấy đối phương, anh nhanh chóng xác định được hướng phát ra tiếng súng.

“Không ngờ bọn chúng lại làm trái với những gì đã cam kết.” Trúc Hoa Nguyệt nghiền răng.

Đúng vào lúc này, người đàn ông mặc áo đen lại chĩa mũi súng nhắm thẳng vào người Trúc Hoa Nguyệt.

Lý Phàm ngắn người ra một lát, chuyện gì thế này, định giết người diệt khẩu sao?