Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 838



CHƯƠNG 838: HIỀM NGHI

“Nói không chừng là vân tay của cái thằng nhóc này, cậu đi giám định một chút đi.” Tô Xướng chỉ vào Lý Phàm, thuận miệng nói một câu.

Lý Phàm sa sầm mặt lại, nếu như lần này nghiệm chứng có kết quả, đúng là dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội.

Ai ngờ là chàng trai mặc đồng phục của cục cảnh sát thật sự dùng dụng cụ chuyên nghiệp đến để kiểm tra Lý Phàm, lúc này thiết bị lại phát ra một tiếng đỉnh.

Lần này, Tô Xướng và Hà Băng lập tức đều trở nên cảnh giác, bọn họ đều đề phòng nhìn Lý Phàm, giống như là nhìn một tên tội phạm, đồng thời móc cây súng lục ra.

Nhất là Tô Xướng, anh ta nhịn không được mà giật hết cả mình, lúc nãy anh ta cũng chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ đến đúng là do anh ta đánh bậy đánh bạ mà lại đánh trúng.

Anh ta nhớ đến hồi lúc nãy mình nói chuyện phiếm với hung thủ, da đầu không khỏi trở nên tê dại, may mắn là mình vẫn còn sống.

Ban đầu Hà Băng cũng không tin tưởng vào suy nghĩ của Tô Xướng, nhưng mà sau khi trên nhánh cây có vân tay của Lý Phàm, thiếu chút nữa là cô ta đã tin Tô Xướng nói là thật.

Hà Băng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thầy giống như là mình bị đùa giỡn, uỗng công cô ta còn tin tưởng đối phương là một người tốt, kết quả là cô ta lại bị một tên hung thủ gài bẫy.

“Không ngờ tới anh lại là người như vậy, vậy mà lại gài bẫy tôi.”

“Tôi cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, nhưng mà cô nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không phải là loại người như vậy.”

Sau khi nhìn thấy thái độ của Hà Băng, trong lòng của Lý Phàm cảm tháy rất bát đắc dĩ, cái này cũng thật sự quá xui xẻo rồi, nếu như sớm biết như vậy thì anh đã không làm người tốt. Mặc dù chuyện này xảy ra không phải là do anh, nhưng mà chuyện này quá mức phức tạp, không phải là chuyện có thể giải thích được hoàn toàn trong một cái chớp mắt.

Còn cái tên Tô Xướng tự cho là suy nghĩ của mình có hiệu quả, anh ta đắc ý nói: “Cô Hà Băng, tôi nói là cái tên này không có ý tốt gì rồi mà.”

Hà Băng chán ghét nhìn thoáng qua Tô Xướng, giống như là đang nhìn một kẻ ngu, đối phương nói câu nói này bao nhiêu lần rồi, đối phương không thấy phiền, cô ta ngại phiền.

*Xin lỗi, tôi nghi ngờ anh có hiềm nghi rất lớn, mong anh trở về cùng với chúng tôi.” Giọng điệu của Hà Băng trở nên lạnh lẽo như băng.

Dù sao thì trước tiên vẫn phải mang đối phương về thẩm vấn một phen mới là quan trọng nhất, về phần đối phương là hung thủ hay là bị hiểu lầm, chờ sau khi điều tra rồi thì sẽ có chân tướng rõ ràng.

“Được.” Lý Phàm cười khổ một tiếng, anh biết là lúc này mình không thể trốn tránh được nữa rồi, nhưng mà cũng không hề lo lắng chút nào, anh nhẹ gật đầu.

Hà Băng thở phào một hơi, cô ta còn tưởng là Lý Phàm sẽ từ chối, kết quả lại không giống như trong tưởng tượng, mà Tô Xướng lại nở nụ cười gằn: “Cũng coi như anh thức thời, ngoan ngoãn trở về với tôi đi.”

Lý Phàm lạnh nhạt không nói lời nào, bị người ta xem như là kẻ tình nghi mà mang trở về, Trúc Hoa Nguyệt mà biết chuyện này thì chắc chắn trong lòng lại cảm thấy rất có lỗi.

Nếu như không phải bởi vì cô ta, đối phương cũng sẽ không bị xem như là kẻ tình nghi, cô ta cảm thấy mình đã hại Lý Phàm, trong lòng của cô ta cảm thấy vô cùng tự trách.

Sau khi Lý Phàm bị mang về, sau đó Hà Băng ngồi xuống đối diện anh, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc là ở phía trong đã xảy ra chuyện gì, anh giải thích đàng hoàng với tôi đi.”

Lý Phàm đành phải nói chuyện mình đã từng cứu người, Hà Băng nghe đến đó, cô ta lại nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm không giống như là đang nói dối, cô ta không khỏi rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ là Lý Phàm thật sự không lừa gạt cô ta, nhưng mà nhớ đến chuyện vân tay hồi lúc nãy, Hà Băng cũng không trực tiếp nhận định Lý Phàm vô tội.

Tô Xướng híp mắt nói: “Tôi thấy từ đầu đến đuôi anh đều đang nói dối, anh nói anh dùng nhánh cây đâm xuyên qua cánh tay của một người, một chuyện phi lý như thế, ngay cả phim ảnh cũng không dám diễn như vậy, anh còn dám nói phét như thế nữa hả.”

Lúc này, Hà Băng mới chú ý đến vấn đề này, sắc mặt của cô ta trầm xuống, cô ta lại theo bản năng mà coi là Lý Phàm lại lừa gạt cô ta, trên mặt của cô ta có vẻ bất mãn, uỗổng công cô ta tin tưởng đối phương nhiều như thế, nhưng mà đối phương lại không chịu nói thật.

Cô ta không tin Lý Phàm là một người bình thường mà có thể dùng nhánh cây đâm xuyên qua cánh tay của người khác, hơn nữa còn ở một khoảng cách xa như vậy, chuyện đó căn bản chính là chuyện không thể.

Lý Phàm biết là những người này không chịu tin mình, anh giang tay ra: “Dù sao thì chuyện này cũng là thật, các người muốn tin hay không thì tùy.”

“Anh nói đây là thật, nếu anh có bản lĩnh thì anh đâm tôi một lần xem.” Tô Xướng khinh thường giễu cợt nói: “Loại người khoác lác giống như anh, tôi đã gặp không ít lần rồi.”

“Anh nhìn tôi đâm được anh không là xong.” Lý Phàm cầm lấy cây bút mực nước dùng một lần ở trên bàn, trên mặt xuất hiện nụ cười, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người đưa ra một yêu cầu ngu ngốc như thế.

Lúc Tô Xướng chú ý đến ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm, còn có độ cong trêu tức trên môi anh, anh ta có một loại dự cảm không tốt. Lúc Lý Phàm ra tay, anh ta ôm đầu ngồi xuống theo bản năng.

“Anh hù dọa ai vậy.” Tô Xướng lau mồ hôi lạnh, nhịn không được mà thầm mắng mình quá nhát gan, cây bút dùng một lần thì có thể tạo thành tổn thương như thế nào được chứ?

Sắc mặt của Hà Băng hoảng sợ chỉ đằng sau lưng của Tô Xướng, Tô Xướng nghiêng đầu sang, lúc anh ta quay người lại nhìn thấy vách tường bị xuyên thủng đằng sau lưng của mình, cả người anh ta đều trở nên hoảng hốt, anh ta vội vàng áp sát lại, cây bút đó với vách tường đã hòa làm một thể, hơn nữa còn đâm vào trong mấy phần.

Tô Xướng dụi dụi con mắt, cảm thấy chuyện này giống như là đang nằm mơ, anh ta không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nếu như anh ta không ngồi xuống, nói không chừng là người của anh ta đã bị đâm thủng.

Anh ta âm thầm vỗ vỗ ngực, cho là mình may mắn tránh thoát một kích mắt mạng.

Hà Băng quan sát Lý Phàm, mặc dù cô ta không biết Lý Phàm làm được điều đó bằng cách nào, nhưng mà sự thật được phơi bày ở trước mắt, cô ta không tin cũng khó, chẳng lẽ nói lúc nãy những gì mà Lý Phàm nói đều là thật hả?

“Anh đây là đang tấn công cảnh sát đó, anh có biết không hả?” Tô Xướng đen mặt la hét với Lý Phàm, đối phương không chịu nhắc nhở để anh ta tránh né, nếu như không phải anh ta phản ứng nhanh thì anh ta đã chết từ lâu rồi.

Lý Phàm vô tội giang tay: “Đồng chí cảnh sát, hồi lúc nãy anh đã kêu tôi thử một lần, bây giờ tôi thử, tại sao anh lại nói tôi làm sai?”

Lúc Tô Xướng nghe thấy đến đó, anh ta lập tức nổi nóng mà mắng chửi: “Anh còn dám mạnh miệng với tôi nữa hả, tôi là cảnh sát, anh có hiểu không?”

Lý Phàm ngáp một cái rồi nói: “Bây giờ các người đã tin tưởng tôi nói thật chưa?”

Tô Xướng cắn chặt hàm răng, anh ta nuốt không trôi cục tức này, ở trước mặt của người đẹp Hà Băng, anh ta chẳng những không bộc lộ ra khí chất anh hùng của mình mà còn bị mắt mặt, cái này làm cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Lý Phàm, nuốt không trôi cục tức này, anh ta muốn làm cho đối phương biết được sự lợi hại của mình.

“Người đẹp Hà Băng, tôi cho là con người này rất nguy hiểm, tôi đề nghị vẫn nên bắt anh ta lại nhốt một năm rưỡi mới tốt.” Tô Xướng lập tức lợi dụng lý do này đề lầy việc công báo thù tư.

Hà Băng do dự một chút, cho rằng chuyện này đúng là có hơi quá, cô ta lắc đầu: “Không được, chúng ta không thể làm như vậy, trừ phi anh ta làm bị thương người khác.”

Tô Xướng đen mặt lại: “Nhưng mà lúc nãy thiếu chút nữa anh ta đã làm tôi bị thương.”

“Vậy tôi có làm anh bị thương chưa?” Giọng nói trêu chọc của Lý Phàm bỗng nhiên lại vang lên, làm cho Tô Xướng lập tức không có lời nào để nói.