Bạch Ngọc Thuần cất điện thoại nhìn Vương Thành Hổ trước mặt.
Cơ thể Vương Thành Hố tương đối cao to, khuôn mặt vuông văn, có tướng hung, là trùm đầu gấu ở trường.
Đã từng tán tỉnh Bạch Ngọc Thuần nhưng Bạch Ngọc Thuần không đồng ý.
Bởi vì cách theo đuối của Vương Thành Hổ rất không tôn trọng người khác làm cô rất ghét.
Bây giờ gọi nhiều người đến bao vây cô thế này cũng làm cô rất áp lực.
Cô không có bạn ở đại học, chỉ biết nghĩ đến Tần Minh.
Tần Minh dạy cô, cô cũng quyết định làm theo như thế.
Cô đón bó hoa.
"Ô" Đám đông vỗ tay hoan hô.
Mới đó đám đông đã yên tĩnh.
Mỗi một đôi mắt đều nhìn vào Bạch Ngọc Thuần, nghĩ rằng cô sắp nói đồng ý.
Vương Thành Hổ phấn khởi, khuôn mặt thành khẩn cũng đong đầy ham muốn.
Anh ta ham muốn Bạch Ngọc Thuần đã hơn một năm, anh ta tranh giành với các cậu ấm khác.
Bạch Ngọc Thuần xem các anh như không khí, ngày nào cũng đi làm thêm, giống như không biết các anh ganh đua mọi mặt vì Bạch Ngọc Thuần.
Vương Thành Hổ cũng cảm thấy tức giận, anh ta thấy sự thanh cao, thuần khiết nổi tiếng của Bạch Ngọc Thuần toàn là giả vờ.
Anh ta đã từng gặp một số cô gái ngoan ngoãn thuần khiết, sau khi bị anh tán đố đã trở thành kiểu vô cùng phóng đãng trên giường.
Anh Vương chín một chính là anh, nhưng anh cũng đã cung cấp cho các bạn giường rất nhiều tư liệu sống quý báu.
Sâu trong lòng anh ta chê gái nghèo như Bạch Ngọc Thuần, anh ta thấy chẳng qua là cô ta cậy mình xinh đẹp, đề cao giá trị bản thân, thu hút những lời tâng bốc của bọn nhà nghèo để nhờ đó hấp dẫn, lôi kéo các con nhà giàu theo đuổi.
Vương Thành Hổ cười thầm: "Hừ, hoa khôi bình dân, cô gái trẻ nhà nghèo, trong sáng thanh cao.
Những bọn nhà nghèo tốn công sức vào em, nâng cao danh tiếng của em, sau cùng vẫn béo tôi.
Tôi đưa em đi dạo một vòng trường cũng phống mũi gấp bội.
" Bên sân cầu lông, Trương Tình Tình thấy cảnh đó nói: "Nhìn kìa, cô ta hết cách từ chối dưới áp lực này rồi.
Ê, tôi làm nhà cái, cược bao lâu Vương Thành Hổ chơi chán nhé? Tôi cược ba trăm tệ khoảng ba tháng" Phương Tiến Thăng xót xa: "Bao nhiêu con gái để lãng phí cho lợn.
Tôi đoán hai tháng rưỡi, cược một trăm tệ.
" Một nữ sinh nói: "Tôi cược ba trăm, tôi thấy yêu được nửa năm.
Bạch Ngọc Thuần này vừa đi học vừa đi làm, thành tích cũng tốt, vốn tiếng Anh thương mại rất lưu loát, rất nối tiếng ở làng đại học.
Đôi chân đẹp chuẩn, đủ để Vương Thành Hoa khoe khắp nơi" Nhiếp Hải Đường hất cằm, nói: "Nhàm.
Cô gái đó đáng buồn quá, bị bao nhiêu người bắt nạt cũng không ai cứu.
Chẹp, Những anh con trai mang tiếng theo đuổi cô ta không một ai dám đối đầu với Vương Thành Hổ?" Trương Tình Tình cười khẩy: "Không tiền không quyền không dám thật.
Thế nên chọn đàn ông đừng bao giờ chọn cái thứ nghèo túng như Tần Minh" Vừa nhắc đến Tần Minh, Nhiếp Hải Đường nhìn về phía Bạch Ngọc Thuần ở gần đó.
đam mỹ hài
Trong đầu chợt nghĩ, nếu có ngày cô bị người không thích ép, không có đường thoát nào xung quanh, có khi nào Tần Minh xông ra từ trong đám đông kéo cô chạy trốn không? Như thế lãng mạn phải biết nhỉ? Mọi người đang nhìn lại thấy Bạch Ngọc Thuần từ từ nhấc bó hoa hồng đỏ rực tượng trưng cho tình yêu qua đỉnh đầu.
Rồi vứt mạnh xuống đất trước mặt Vương Thành Hổ, trước những đôi mắt sợ hãi của mọi người.
Tất cả những người vây xem đều thay đổi sắc mặt.
Cô ấy từ chối.
Sau đó Bạch Ngọc Thuần nhấc đôi giày vải trắng rẻ tiền giẫm lên hoa hồng.
Yên lặng, mọi người xung quanh yên tính đáng sợ như nhìn thấy chuyện gì đó không thể xảy ra.
Người quen Vương Thành Hổ đều biết anh ta mới phất lên thành nhà giàu, vô cùng sĩ diện, thích kéo bè kết phái hoành hành ngang ngược trong trường.
Đến cả một vài thây cô cũng rất sợ anh ta.
Bạch Ngọc Thuần đã vứt hoa hồng còn giẫm chân lên chúng, những cánh hoa đỏ thẫm bị giẫm nát, giẫm hỏng, giẫm lên mặt Vương Thành Hổ.
Vương Thành Hổ đang tươi cười phơi phới thoát cái đã lúng túng.
Mặt anh ta sầm sì, anh ta vẫn đang quỳ một chân.
Bạch Ngọc Thuần nhìn xung quanh, xung quanh vẫn yên tĩnh, cô lấy can đảm nói to: "Tôi xin lỗi, tôi có người thích rồi, mong anh đừng làm phiền tôi nữa" Sân trường vốn ồn ào bỗng im phăng phắc.
Có người giơ máy quay phim, kích động vô cùng.
Đến giai đoạn kịch tính rồi, đăng lên Tik Tok chắc chắn hot.
Có người bật khóc xúc động, có khi sau hôm nay bí mật anh yêu thầm Bạch Ngọc Thuần sẽ bị người ta biết.
Có người vui mừng khôn xiết, không hổ là một trong ba hoa khôi trường, nói không được là không được.
Dù anh có lại chi nhiều đến mức này vẫn không được.
Anh lại có cơ hội và hy vọng rồi.
Tần Minh đang mặc cả với một anh giao hàng bên ngoài, cần mua chiếc xe đạp điện của anh ta.
"Ông anh ơi, xe anh hỏng hóc vậy rồi mà hai nghìn? Hai nghìn mua được xe mới rồi" "Đưa cậu xe giao hàng thế hôm nay tôi không cân làm việc? Chủ sẽ khấu trừ tiền bán của tôi, đúng giá hai nghìn tệ có mua không?" "Được rồi được rồi, đưa mũ bảo hiểm cho tôi.
Đúng rồi, đưa cả áo khoác của Baemin, cả hai hộp cơm chưa giao này cho tôi đi" Trong vườn hoa nhỏ, Vương Thành Hổ sâm mặt.
Lần này quá bẽ mặt, theo đuổi một cô gái một năm, tranh giành với người ta lâu như thế vẫn bị xem như không khí.
Cuối cùng tỏ tình trong biến hoa vẫn bị từ chối.
Sau vụ này anh ta biết ba hoa nhậu nhẹt với các anh em thế nào? Anh ta giấu mặt vào đâu? Nhà vệ sinh à? Vương Thành Hổ xấu hổ quá thành ra giận dữ: "Chị dâu các cậu không thích hoa hồng đỏ, mang hoa hồng xanh đến đây" Lập tức có đàn em bên cạnh đưa một bó hoa hồng xanh.
Vương Thành Hổ đá đàn em kia, mắng: Mẹ kiếp, lãng nhằng thế.
Bạch Ngọc Thuần, chắc chắn em thích hoa hồng xanh.
Nếu em không thích một lần nữa, em sẽ giống như nó đấy" Bạch Ngọc Thuần nhìn đàn em bị đá đang ôm bụng lăn lê dưới đất vô cùng đau khổ.
Anh ta đang đe.
Bạch Ngọc Thuần sợ run, cô gọi thầm Tần Minh liên tục.
Tần Minh, anh sẽ đến chứ? Anh có đến chứ? Bốp! Bạch Ngọc Thuần vẫn tin Tần Minh, cô vung thẳng một bạt tai.
Mặc dù không mạnh nhưng không vả đau thể xác mà vả vào lòng tự trọng của Vương Thành Hổ.
Mọi người ngạc nhiên hơn, thi nhau mặc niệm cho Bạch Ngọc Thuần.
Cô ta quyết tâm quá, tát Vương Thành Hổ ngay trước mặt mọi người.
Nhưng cái tát ấy đã chọc giận Vương Thành Hổ, sợ rằng cái kết sẽ rất đáng buồn.
"Ôt" Rất nhiều người ồ lên ngạc nhiên, rất bất ngờ về diễn biến này.
Chẳng phải nói hoa khôi bình dân rất thân thiện, rất dễ bắt nạt à? Nhiếp Hải Đường vỗ tay vui vẻ: "Làm đúng lắm, nên như thế.
Con gái chúng ta không được để im cho những tên đàn ông xấu bắt nạt" Tình hình rơi vào gượng gạo, âm nhạc biến mất, những con gấu hoạt hình cũng không nhảy nhót nữa.
Vương Thành Hổ ngây người mất một lúc, biểu cảm kinh ngạc chuyển dần thành nhăn nhó, cuối cùng gào thét phẫn nộ: "Con khốn! Mày chết chắc rồi.
" Bạch Ngọc Thuần hoảng loạn, Tần Minh đâu? Cô vội vàng nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm.
Xung quanh toàn người, cô không nhìn thấy Tần Minh.
Chẳng lẽ Tần Minh nói có lệ với mình? Bạch Ngọc Thuần định bỏ chạy, chạy được vài bước trong vườn hoa lại nghe thấy Vương Thành Hổ thẹn quá hóa giận, hò hét: "Chặn nó lại.
Mày dám đánh tao, dám làm tao bẽ mặt? Con khốn nạn đúng là đạo đức giả.
Tao thấy mày đáng thương, theo tao ăn ngon uống đã có gì không tốt? Mẹ kiếp, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" Bạch Ngọc Thuần không chạy thoát được, trái phải trước sau toàn là đàn em của Vương Thành Hổ, cô đã bị dồn vào đường cùng rồi.
Cô vừa chạy trốn vừa lẩm bẩm trong miệng: "Tần Minh, Tần Minh, anh đang ở đâu?".