Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 103





Tuy vào mùa hè ban ngày kéo dài, nhưng cả gia đình Thích Vân Đông đã đợi gần một tiếng đồng hồ, họ vẫn đang chờ đợi.

Vợ ông ta Âu Dương Thiến theo ông ta đã nhiều năm, biết Tập đoàn Thể kỷ Hoàn vũ là một tập đoàn khổng lồ tầm cỡ thế giới, quyền lực trong tập đoàn rắc rối và phức tạp, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị đội ám sát cho biến mất khỏi cõi đời.

Nhưng bà ta cũng thương con, không nhịn được nói: "Chúng ta đến rồi, vệ sĩ bên ngoài đều biết, chắc chắn người trong nhà cũng biết, xem kìa, phòng bếp có khói dầu bay ra, thế sao không cho chúng ta đi vào? Ông xem ông làm việc ngày đêm, quản lý công ty cho cậu ta, vậy mà đến gặp còn phải đứng chờ ngoài cửa.Con cái cũng chịu khổ theo"
Thích Vân Đông nói một cách thản nhiên: "Ngu xuẩn, A Huân, con nói xem tại sao ba phải chờ?"
Con trai cả Thích Minh Huân cười khẽ: "Mẹ, mới chưa đến một tiếng, chúng ta không sợ chờ.Cậu chủ là người thừa kế được ông Thường chỉ định, sau này cũng sẽ là Boss của chúng ta, cậu ấy bằng lòng gặp người nhà mình đã là coi trọng chúng ta rồi.Đặc biệt là lần này Minh Huy cũng đến, đây chính là cơ hội của Minh Huy.Đừng nói là đợi một tiếng, dù có đợi cả buổi cũng đáng"
Thích Minh Huân nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng và cương nghị bên cạnh mình, đó là em trai của anh ta, Thích Minh Huy.

Thích Vân Đông thầm gật đầu, rất tán đồng sự phân tích của đứa con lớn, Thích Minh Huân hiểu rõ vị trí của nhà họ Thích trước mặt Tần Minh, ông ta cũng yên tâm, không lo lắng sau này con trai mình sẽ phạm sai lầm, Thế nhưng cô con gái Thích Miếu Miếu lại rất khó chịu, cô ta chu đôi môi anh đào và than phiền: "Con thấy cậu ta đang giở tính cậu ấm, muốn ra oai phủ đầu với ba và anh cả thì có.Chậc, con và mẹ phải chịu tội theo!"
Thích Vân Đông mắng: "Con im miệng cho ba, lát nữa gặp cậu chủ đừng có mở miệng, nói sai câu nào thì đừng trách ba cho con ăn vả luôn"
Thích Miểu Miểu lại bị ba quở trách, thế nên tâm trạng của cô ta cực kỳ tồi tệ, cô ta cảm thấy cậu chủ chưa từng gặp mặt đó đang ở trong trang viên nhìn trò hề của họ, đúng là xấu xa, quá đáng ghét.


Thích Vân Đông thở dài, ông ta chỉ vào một bóng đèn bên tường và nói: "Thấy bóng đèn kia không?"
Âu Dương Thiến gật đầu, nói: "Một chiếc bóng đèn hỏng thì sao? Họ không cho người thay đi à?"
Thích Vân Đông lắc đầu: "A Thiến, bà cũng biết Hiên Viên Vũ đúng không? Bọn tôi đều là lính cũ đi theo ông Thường làm việc.Mặc dù có quy định các tổ trưởng phụ trách mảng thương nghiệp như bọn tôi không thể tiếp xúc quá nhiều với mấy người Hiên Viên Vũ, nhưng dẫu sao tôi và ông ta cũng là bạn cũ.Ông ta tiết lộ cho tôi biết cậu chủ đã dùng cách gì để khiến các đội ngũ ngược ngạo ấy phải khuất phục"
Nét mặt của Thích Minh Huân và Thích Minh Huy thay đổi, họ cực kỳ mong chờ ba mình nói chuyện này ra.

Thích Miếu Miếu tựa vào xe nghịch điện thoại.

Thích Vân Đông nói: "Cậu chủ là một người rất lợi hại, khi đó đám Hiên Viên Vũ sợ bị đổi nên ra oai phủ đầu với cậu ấy để có thể bàn điều kiện thuận lợi.Nhưng cậu chủ giải quyết được hết tất cả kế hoạch của bọn họ, hơn nữa còn giành được thắng lợi.Cuối cùng, cái tên lỗ mãng Kim Tiền Báo chơi cò quay Nga so gan"
"Shhh!"
Ba mẹ con nghe đến trò đánh cược cò quay Nga này, đó không phải là trò chơi chơi với đám người mẫu nghiệp dư ở câu lạc bộ cho người giàu nào đó, mà là trò chơi chết người.

"Cuối cùng thì thế nào?"
Thích Minh Huân hỏi, cho dù lý trí nói với anh ta rằng chắc chắn cuối cùng Tần Minh thắng, nếu không đã chẳng có bữa tiệc ngày hôm nay.

Thích Vân Đông nói: "Cuối cùng khi còn lại hai viên đạn, Kim Tiền Báo và Hiên Viên Vũ cùng những người khác đều chịu thua, quỳ xuống cầu xin cậu chủ đừng đánh cược nữa.

Nhưng cậu chủ vẫn kéo cò lần thứ năm, đó lại là ổ rỗng.

Mà lần kéo cò thứ sáu tất nhiên sẽ lấy mạng của Kim Tiền Báo"
Âu Dương Thiến và Thích Minh Huân, Thích Minh Huy đều lộ vẻ hoảng sợ, loại người đùa giỡn với tính mạng này đúng là điên rồi.

Âu Dương Thiến hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến chiếc bóng đèn hỏng kia?"
Thích Vân Đông giống như đặt mình vào tình cảnh khi ấy, kìm lòng không đặng mà cảm thán: "Cuối cùng cậu chủ không đưa súng cho Kim Tiền Báo, mà cậu ấy bắn ngọn đèn kia, coi như là tha cho Kim Tiên Báo một mạng, Chắc hẳn Thư ký Tông cố ý không cho người sửa nó để cảnh tỉnh những người dám bất kính với cậu chủ"
Thích Miểu Miểu nói với giọng khinh thường: "Khoác lác thôi, làm gì mà thân kỳ như thế được.

Nhất định là khẩu súng đó có vấn đề"

Thích Vân Đông lắc đầu, nói: "Dùng súng của mấy người Hiên Viên Vũ thì làm sao có vấn đề được?"
Kể chuyện xong, Thích Vân Đông thấy người nhà đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ như rất sợ hãi, ông ta thăm nghĩ lát nữa gặp cậu chủ sợ rằng khó có thể hòa hợp với nhau.

Thích Vân Đồng mỉm cười trấn an: "Mọi người không cần lo lắng quá, đó là một mặt khác của cậu chủ thôi.

Thật ra bình thường cậu chủ rất dễ gần, lần trước gặp nhau ở trang viên Nam Sơn cậu ấy bình dị, gần gũi lầm, ha ha, tửu lượng cũng rất cao nữa"
Ông ta vừa dứt lời, một chiếc xe Rolls Royce đi đến, ngoài ra còn có ba chiếc Mercedes-Benz hộ tống trước sau.

Tống Dĩnh mở cửa xuống xe, trông thấy Thích Vân Đông bèn cúi đầu nói với Tần Minh ngôi trong xe: "Cậu chủ, tổ trưởng Thích và gia đình đã đến.Không dẫn vệ sĩ theo"
Tần Minh đáp lại một tiếng, anh thả tài liệu xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo thấy tư thể cúi xuống đổi diện với mình của Tống Dĩnh.

Cổ áo của đồ công sở dường như không chịu nổi trọng lực của bộ ngực mà hơi mở rộng, hơn nữa bởi vì cô ta cúi thấp xuống cho nên để lộ phần da thịt trắng như tuyết cùng với khe ngực căng khít.

Đây đúng là phúc lợi của sếp, thảo nào bình thường có rất nhiều nhân viên nữ đều thích khom lưng với sếp, má nó chứ, có ông sếp nào nhìn cảnh này hàng ngày mà còn chịu được? May mà bây giờ Tần Minh vẫn đang đi học, không cần nhìn mỗi ngày, nếu không anh thật sự không chịu nổi mất.

Tần Minh xuống xe thấy Thích Vân Đông, anh tiến lên bắt tay mệt cách nhiệt tình, nói: "Chú Thích, cháu đã nói là bảy giờ mà? Sao chú đến sớm thế?"
Thấy Tần Minh vừa mới đến, gia đình Thích Vân Đông mới hay anh không ở trong biệt thự, suy đoán sai lầm rằng anh lạnh nhạt với họ lúc ban đầu tức khắc tiêu tan, một chút khó chịu trong lòng người nào đó cũng theo đó mà biến mất.

Chủ nhân không ở đây, không tồn tại tình huống bị đối xử lạnh nhạt.

Đồng thời, họ đều hết sức ngạc nhiên vì Tần Minh còn rất trẻ, anh chỉ mới hai mươi tuổi, cùng tuổi với Thích Miểu Miểu.

Người như thế chính là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, rồi sẽ trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió.

Họ đều rất bất ngờ, vốn tưởng rằng chí ít cậu chủ cũng phải hơn ba mươi tuổi, trưởng thành, chững chạc đồng thời cũng rất khí phách.


Khi vừa trông thấy Tần Minh sẽ cảm thấy anh chỉ là cậu sinh viên vắt mũi chưa sạch, khí chất bình dị, dễ gần, có điều đôi mắt hẹp dài mở to của anh để lộ sự sắc bén làm cho người ta nhìn mà hoảng hốt, đồng thời cũng khiến cho anh trở nên có phong thái hơn.

Cứ thế, áp lực kỳ lạ nào đó tự nhiên xuất hiện, họ nhìn Tần Minh, ấn tướng của họ về anh là thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không bình thường.

Thích Vân Đông cười nói: "Cậu chủ nói bảy giờ, vậy tôi nhất định phải đến trước từ sáu giờ"
Nói xong, Thích Vân Đông giới thiệu người nhà của mình, vợ Âu Dương Thiến, con trai cả Thích Minh Huân, con trai thứ hai Thích Minh Huy, con gái út Thích Miêu Miểu, thư ký lái xe cho nên không có tư cách xuất hiện.

Trong đó, con cả Thích Minh Huân còn là người tổng phụ trách việc kinh doanh ở tỉnh Đông Sơn, quản lý việc khai thác tài nguyên khoáng sản, kim loại hiếm cùng với việc vận chuyển và phân phối của cả tỉnh Đông Sơn, ngoài ra còn có rất nhiều công ty dược và công ty đầu tư,...!
Dĩ nhiên, tất cả những thứ đó đều là tài sản của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, Thích Minh Huân là cấp dưới của Tần Minh.

Thích Minh Huân không nói thẳng thân phận của mình ra, Tần Minh điều tra được những thông tin tư liệu này khi đến đây, bây giờ anh cũng phải tiếp xúc dần với người phụ trách thương nghiệp ở khu vực Hoa Bắc, Hoa Tây.

Tần Minh chào hỏi từng người rồi mời gia đình Thích Vân Đồng vào trong biệt thự.

A Long đi sau nhìn người nhà họ Thích, anh ta ngẩng đầu đối diện với Thích Minh Huy, hai người họ cùng nhướng mày, cảm giác không có tiếng nói chung, không trò chuyện được với nhau.

Âu Dương Thiến kéo Thích Vân Đông, nói: "Ba nó à, tôi cảm thấy hôm nay ngoại trừ nói về công việc của con trai còn phải nói chuyện của con gái chúng ta nữa"
Thích Vân Đông tò mò: "Nói cái gì?"
""Chậc"
Âu Dương Thiến nguýt chồng mình, nói: "Ông ngốc quá, thể mà cũng không biết.Chuyện bạn gái ấy".