Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 193: Hơi Giống Người Đó





Tần Minh khoác tay lên người cô, Nhiếp Hải Đường lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt với đàn ông.
Cô căng thẳng nắm chặt tay, cầm ga giường, không ngừng hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc.
Vốn tưởng rằng Tần Minh sẽ hành động thêm một bước nhưng anh lại không, bởi vì cô đã nghe thấy tiếng Tần Minh ngáy ngủ.
"Khò khò.." Tần Minh chỉ trở mình, tay vừa vặn khoác lên trên người Nhiếp Hải Đường mà thôi, anh đã ngủ rồi.
Tần Minh đã mệt mỏi suốt một ngày, lại bị lính đánh thuê nước ngoài giày vò nên tinh thần căng thẳng rất lâu, sau đó anh lại uống rất nhiều rượu cùng các đại biểu miền Bắc, anh đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi nên vừa lên giường đã chìm vào giấc ngủ.
Nhiếp Hải Đường xoay người nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tần Minh, cô nở nụ cười, thò tay véo và mắng anh: "Đúng là ngủ rồi, một người đẹp như em ngủ bên cạnh anh mà anh cũng ngủ cho được, Tần Minh anh còn không bằng cầm thú."
Nhiếp Hải Đường nắm lấy tay Tần Minh rồi chui vào trong lồng ngực của anh, sau đó cô lại lấy điện thoại di động ra nghiêng một góc bốn mươi lăm độ rồi chụp ảnh thân mật, sau đó cô lưu giữ trong điện thoại di động của mình.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, hôm sau khi Tần Minh tỉnh lại thì phát hiện đã là giữa trưa.
Sau khi tỉnh dậy, Tần Minh xem giờ, nhưng không thấy bóng dáng Nhiếp Hải Đường trong phòng tổng thống đâu, anh không khỏi im lặng suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Mẹ nó, lỡ mất tiết học buổi sáng rồi."
"Hì hì hì, anh còn nhớ ra là phải đi học à?" Bỗng nhiên Nhiếp Hải Đường thò đầu ra từ cửa ra vào, mái tóc dài đen láy rủ xuống phía dưới, dây áo cũng nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.

Mới sáng sớm Tần Minh đã nhìn thấy cảnh tượng hấp dẫn này, người anh dần dần nóng lên.
Nhiếp Hải Đường nói: "Em gọi ít cháo tới rồi, đến ăn đi."
Sau khi Tần Minh vội vàng ăn xong, anh lấy cớ gặp các đại biểu miền Bắc rồi rời đi trước.
Tuy nhiên những đại biểu miền Bắc này đều bận rộn nhiều việc, nhưng nếu sắp rời đi thì nhất định phải gặp Tần Minh một lần, có một số người còn vắt hết óc để tìm cách tặng cho Tần Minh mấy món quà đặc biệt.
Ví dụ như ở khu biệt thự XX có một căn nhà nhỏ ba tầng rưỡi, còn có một quản gia nữ trẻ tuổi xinh đẹp chờ Tần Minh đến thị sát; hoặc tặng một ít đồ cổ có giá trên trời, trong chiếc hộp kín đựng một số tác phẩm nghệ thuật bằng ngà voi được chạm khắc bởi bậc thầy nổi tiếng; hoặc là thần dược được tìm thấy trên ngọn núi nào đó, ăn xong có thể kéo dài tuổi thọ, một đêm bảy lần, vân vân...
Tần Minh cảm thấy khó hiểu trước những món quà mà bọn họ tặng, những người này không phải cấp dưới của anh sao, công ty của bọn họ không phải là do anh mở sao? Ông đây mà phải cần chút đồ này à?
Còn tặng cả người sống nữa chứ, chẳng phải là muốn Nhiếp Hải Đường giận dỗi sao?
Sau khi tất cả đại biểu gặp Tần Minh xong cũng vội vàng trở về xã giao và làm việc, ai cũng tương đối hài lòng với lần vào Nam này, bọn họ cảm thấy Tần Minh rất tốt, sau này đi theo cậu chủ ưu tú như vậy thì tương lai sẽ được rộng mở.
Mấy đại biểu ngồi chung một chiếc xe sang trọng tới sân bay thành phố Quảng, trên đường đi bọn họ còn trò chuyện về Tần Minh.
"Không ngờ lão Thường còn có con riêng, cậu ấy được nuôi dưỡng rất tốt.

Trước đây chúng ta sa sút, nhờ lão Thường dìu dắt nên mới có thành tựu ngày hôm nay, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ cậu chủ cầm quyền."
"Suỵt, lão Hà à, cẩn thận kẻo người khác nghe được, quan hệ giữa cậu chủ và lão Thường không được công khai, chúng ta không nên đoán mò."
"Haiz, lão Mạc à, ông cẩn thận quá mức rồi, ở đây chỉ có bốn lãnh đạo cấp tỉnh là chúng ta.

Hơn nữa có lẽ lão Thường sẽ không tùy tiên trao một tập đoàn tầm cấp thế giới như Hoàn Vũ cho người ngoài đâu, nhất định cậu chủ là con riêng của lão Thường.

Bí mật mà mọi người đều biết cũng không thể tính là bí mật."
Cuối cùng, một người đàn ông nhỏ tuổi hơn một chút nói: "Sếp Hà, sếp Mạc, sếp Vị, các ông có cảm thấy cậu chủ hơi giống người Bắc Kinh nào đó không?"
Câu này vừa được nói ra, trong xe lập tức rơi vào sự yên lặng.

Sếp Hà nói: "Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp cậu chủ vào tối qua tôi đã cảm thấy như vậy rồi, nhưng người giống nhau, vật giống nhau là điều rất bình thường.

Ông thử nhìn mấy người đóng thế các diễn viên mà xem, có ai mà không giống cơ chứ? Mấu chốt chính là khí chất, điều này không thể thay đổi được.

Người Bắc Kinh kia chỉ là đồ bỏ đi, không có khả năng xử lý cuộc ám sát nguy hiểm và còn bắt được kẻ phản bội tối qua.
Những người khác cũng đều đồng loạt gật đầu, bọn họ chỉ cảm thấy là người giống người mà thôi, cũng không để ở trong lòng.
Sếp Mạc lại lo lắng nói: "Thân phận của cậu chủ hiện tại cũng coi như nửa công khai.

Nhưng ở nước Mỹ bên kia Thái Bình Dương, có mấy người vẫn không biết thân phận của cậu chủ, có thể chúng ta sẽ không ngừng bị bọn họ nghe ngóng tin tức, làm không tốt thì bị bắt cóc cũng là chuyện thường."
Sếp Vi cười mỉa: "Vậy thì đành phải thuê thêm mấy vệ sĩ, nhưng lúc này lại là thời điểm khảo nghiệm trung tâm, khà khà, ai bị để lộ tin tức thì kẻ đó xui xẻo.

Từ trước đến nay tranh quyền cướp vị đều như vậy, dù sao cũng phải đổ máu.

Hơn nữa tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của chúng ta vốn có của cải và giang sơn, còn lớn hơn rất so với triều đại cổ đại, tranh giành cũng sẽ càng thêm tàn khốc."
Sếp Hà trấn an: "Không cần lo lắng quá, cũng chỉ là chuyện một hai tháng mà thôi, hiện tại cậu chủ đã hoàn toàn khống chế Hoa Hạ rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt người phụ trách thương mại khác ở khu vực Á Thái.

Cậu chủ chỉ cần khống chế khu vực Á Thái thì sẽ chẳng còn ai lên tiếng phản đối."
Ba người còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Bên kia, sau khi Tần Minh tiến đại biểu miền Bắc xong, anh lại dặn dò Tổng Dĩnh một số chuyện rồi sai A Long lái xe đưa mình và Nhiếp Hải Đường trở về.
Kỳ thi cuối kỳ đang tới gần, Tần Minh cũng không muốn bị tạch môn.

Cấp dưới của Thích Minh Huy đều là sinh viên xuất sắc của Học viện Công nghệ Massachusetts, Chu Vũ cũng là sinh viên ưu tú của Thanh Hoa, nếu ngay cả thi mà anh cũng tạch thì chẳng phải sau này sẽ bị cấp dưới khinh bỉ chết sao?
Mà siêu thị lớn được thi công trong làng đại học cũng từng bước được tiến hành, công trình được xây dựng rất nhanh, ngày càng được xây cao với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Tần Minh cũng khá quan tâm đến chuyện của siêu thị, anh đợi sau khi siêu thị đi vào quỹ đạo xong sẽ dùng đủ loại lý do để sang tên cho anh trai Tần Triều Dương, như vậy sau này Tần Triều Dương sẽ trở thành ông chủ, khỏi lo không tìm được vợ.
Nhưng Tần Minh đã cân nhắc từ trước, việc kinh doanh của siêu thị tương đối ổn định, tính mạo hiểm thấp, vừa hay thích hợp cho người có trình độ văn hóa không cao như Tần Triều Dương phụ trách.

Anh liếc nhìn mấy lần, chợt nghe thấy mẹ già của Triệu Phú Quý phía đối diện liên tục phàn nàn: "Mẹ nó, ngày nào cũng thi công, bụi đất bay mù mịt, tiếng tăm của siêu thị nhà bà đây cũng bị ảnh hưởng, muốn xây cái gì đây? Công trình lớn như vậy."
Triệu Phú Quý nói: "Mẹ, quan tâm cậu ta xây gì làm gì? Bọn họ xây lớn như vậy thì có thể là sân vận động thể dục, bỏ mấy đồng bạc ra chơi chút thôi, kiếm được tiền cái rắm ấy."
Mẹ Triệu Phú Quý cũng đồng ý với con trai, bà ta nói: "Cũng đúng, vẫn là chúng ta mở siêu thị giỏi, đông khách hàng, tuy lợi nhuận thấp nhưng bản được nhiều, xuất hàng nhanh!"
Tần Minh cười khẩy, cứ để họ đắc ý một khoảng thời gian ngắn vậy, đến lúc đó sẽ xuất hiện một siêu thị quy mô lớn hơn, tốt và đầy đủ hơn, khi ấy bọn họ đừng khóc là được rồi.
Tần Minh đến lớp học tiết buổi chiều, anh đang định tìm Nhiếp Hải Đường nhưng lại thấy một người ngoài dự liệu, Liêu Thanh Tuyền.
Tần Minh rất bất ngờ, anh nói: "Cô giáo Liêu? Sao chị lại tới trường học của bọn em vậy?"
Liêu Thanh Tuyền chất vấn: "Cậu đánh cho Mã Bắc Dương phải nhập viện?"
Tần Minh vội vàng phủ nhận: "Ôi! Là hiểu lầm thôi cô giáo Liêu, sao em lại đánh ông ta chứ? Làm người phải nói có chứng cứ."
Liêu Thanh Tuyền lườm anh và nói: "Tôi đến đây cũng không phải để hỏi tội, cậu căng thẳng như vậy làm gì?"
Tần Minh hơi yên tâm hơn, anh hỏi: "Vậy chị có chuyện gì?".