Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 205: Câu Nói Của Thầy Bói





"Cậu chủ muốn đến châu Âu? Nước nào? Bao giờ? Đi máy bay tư nhân hay máy bay chở khách?
Châu Âu là địa bàn của cậu hai Thường Tuấn Đông, anh ta có chút thể lực, làm việc độc lập, hoàn toàn dựa vào hứng thú của bản thân, không bị ràng buộc, biết mình không còn hi vọng kế thừa tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ nữa nên đã mất tích một tháng rồi.
Người phụ trách sản nghiệp của tập đoàn chúng ta ở châu Âu là Pete James, anh ta phản đối gia tộc hóa tập đoàn, ông chủ đã thuyết phục anh ta rất nhiều lần.

Nhưng trước mắt anh ta vẫn không hề phát biểu nội dung gì ủng hộ cậu chủ kế thừa tập đoàn, nhưng có lời đồn rằng anh ta định từ chức."
Tần Minh ngồi trong sảnh chờ, nghe Tống Dĩnh nói, lòng rối như tơ vò.
Đúng, anh muốn đến châu Âu, châu Âu rộng lớn như vậy, anh đi đâu được đây?
Nhiếp Hải Đường cố ý tránh anh, anh phải lục tung tất cả bệnh viện ở châu Âu sao?
Bây giờ vấn đề không phải là tiền, mà là Nhiếp Hải Đường không muốn liên lụy đến anh, cho nên anh càng tìm, Nhiếp Hải Đường càng tránh, càng tránh càng kéo dài việc chữa trị.
Nghĩ đến đây, Tần Minh nở nụ cười khổ: "Cuối cùng việc duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy là chờ đợi ư?"
Tống Dĩnh thấy Tần Minh như vậy cũng đau lòng, nói: "Cậu chủ, hay tôi bảo người bên châu Ân tìm trước, tìm được mới thông báo cho cậu chủ, như vậy cậu chủ cũng không cần tìm lung tung nữa.
Hơn nữa..." Tống Dĩnh nhìn sân bay, nói: "Hình như cô Nhiếp cố ý trốn cậu chủ, một người đã cố ý trốn, rất dễ biến thành trò chơi đuổi bắt."

Lúc này, Nhiếp Chính Minh chạy tới sân bay.
Anh ta đi đến bên Tần Minh, nói xin lỗi: "Xin lỗi, em gái tôi lừa tôi.

Tôi không ngờ ngay cả tôi mà nó cũng lừa, nếu cha tôi không lỡ miệng thì chắc tôi cũng cho rằng nó đến nước Mỹ chữa bệnh mất."
Tần Minh nói: "Muốn tìm thì tôi vẫn tìm được thôi, không khó điều tra chuyến bay!"
Nhiếp Chính Minh nói: "Bỏ đi Tần Minh, nó thật lòng muốn trốn cậu, cậu tìm đến đầu nó chạy đến đó, cuối cùng lại thành ra chậm việc chữa bệnh."
Lời của Nhiếp Chính Minh trùng với lo lắng trong lòng Tần Minh.

Nếu biến thành Tần Minh đuổi, còn Nhiếp Hải Đường chạy thì đúng là sẽ kéo dài việc chữa bệnh.
Anh mở điện thoại ra, hình nền vẫn là ảnh Nhiếp Hải Đường ngồi trong phòng ký túc xá selfie, cô cười vui vẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, vì sao ông trời lại giáng tai họa này xuống đầu cô?
Nhiếp Chính Minh vỗ bả vai Tần Minh, nói:
"Tôi mất đi em gái ruột, nhưng tôi vẫn phải đối mặt.

Cậu cũng hãy cố đối mặt đi.

Con bé cũng không muốn cậu suy sụp đâu." Nhiếp Chính Minh đi rồi, Tần Minh vẫn ngồi đó như khúc gỗ.
Từng chuyến bay lần lượt khởi hành, Trần Minh vẫn ngồi như tảng đá.
Mãi đến rạng sáng, Tần Minh bỗng đứng lên, anh nhìn qua Tống Dĩnh bên cạnh, Tống Dĩnh cũng không ăn không uống giống anh, chờ ở sân bay cả ngày.
Tần Minh nói: "Bảo người bên châu Âu hỗ trợ tìm kiếm, đừng làm rầm rộ dọa đến cô ấy, phải hành động kín đáo."
"Vâng." Tống Dĩnh gật đầu, lo lắng nói: "Cậu chủ, uống ngụm nước đã."
Tần Minh lắc đầu, nói: "Tối nay tôi tự về, mọi người đi đi, không ai được đi theo tôi."
Tống Dĩnh lo lắng nói: "Cậu chủ, vậy không an toàn đầu, còn là đêm hôm khuya khoắt nữa."
Tần Minh đột nhiên trừng mắt lạnh lùng, nổi giận nói: "Sao? Tôi không nói được cô nữa à? Tôi thành con rối rồi ư? Loại nghèo kiết xác như tôi, ai thèm nhìn tôi ngoài Hải Đường? Tôi gặp nguy hiểm gì được chứ? Mấy người đi theo sau tôi thì tôi mới gặp nguy hiểm đấy."
Cơ thể Tống Dĩnh run lên, cô ta tủi thân cắn môi, túm váy, cúi đầu nói: "Vâng, cậu chủ"
Tần Minh đi một mình trên đường cái, anh muốn uống rượu, có lẽ uống say rồi tỉnh lại, anh sẽ phát hiện đây là một giấc mơ.
Tần Minh cảm thấy số phận của mình thật ngặt nghèo và máu chó.

Bạn gái cũ Lý Mộng vì "giấc mơ nhà giàu" hư vô mà trở nên hám tiền, chế kẻ nghèo như anh.
Khó khăn lắm mới gặp được Nhiếp Hải Đường không chê anh nghèo, hai người vui vẻ bên nhau, ai ngờ Nhiếp Hải Đường lại mắc bệnh ung thư, vì không muốn liên lụy đến anh mà ra nước ngoài chữa bệnh.
"A a a!" Tần Minh đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to trên đường cái: "Chẳng lẽ Tần Minh tôi không xứng có được tình yêu sao?"
Tần Minh cứ đi mãi, đi đến giao lộ nào đó, bất ngờ nhìn thấy thầy bói trước kia.
Ông ta treo biển "Trương chân tiên giải mộng tài tình", tay lắc chuông, miệng lẩm bẩm: "Một mạng hai vận ba phong thuỷ, bốn tích công đức năm đọc sách.

Sáu danh bảy tướng tám kính thần, chín kết giao quý nhân mười dưỡng sinh.

Mười một chọn nghề và kén vợ kén chồng, mười hai gần cát tránh hung, chân tiên giải mộng tài tình cho người có duyên"
Tần Minh nhìn thấy ông ta là lại nổi giận, vì sao ư? Anh cũng không biết, nói chung là giận.
Anh đặt mông ngồi xuống, vỗ bàn, nói: "Thầy bói, ông lại lừa tôi."
Ông Trương có ngoại hình ưa nhìn, rất giống chưởng môn phái đức cao vọng trọng trong phim truyền hình tu tiên.

Ông ta mặc áo bào đạo giáo, để chòm râu dê, nét mặt hiền lành, rất có khí phách.
Ông ta cười thong dong: "Người xuất gia như tôi chưa từng lừa ai bao giờ.

Này chàng trai, cậu thất tình à?"
Tần Minh vốn đang nóng nảy, nghe vậy con người của anh đột nhiên co lại, nghĩ thầm sao lão già này biết anh thất tình?
Anh chỉ vào ông Trương, hỏi: "Ông theo dõi tôi à?"
Ông Trương cười ha ha: "Cậu và tôi không thân cũng chẳng quen, mới gặp nhau có một lần, sao tôi phải theo dõi cậu? Tôi bày sạp ở đây cả ngày, không tin cậu có thể kiểm tra camera bên đường đối diện, tôi không hề rời khỏi nơi này."
Tần Minh vẫn khinh thường nói: "Ông mèo mù vớ cá rán thôi, lừa ai."
Ông Trương cười nói: "Quả thực, người trẻ chỉ có hai chuyện phiền lòng thôi, đó là phụ nữ và tiền bạc.

Cậu cho rằng tôi đoán bừa cũng không có gì lạ.


Nhưng tôi dám nói, kiếp này cậu không có số tình ái, cậu tin không? Cậu có thời gian thì kiểm chứng sau, nhưng chưa chắc có duyên gặp lại tôi đâu."
Tần Minh giật mình, biểu cảm trở nên nghiêm túc, anh hỏi: "Sao ông lại nói vậy?"
Ông Trương lấy ra một tờ bảng giá, nói: "Vậy phải xem cậu muốn bói gì, giải mộng là sở trường của tôi, nhưng tôi cũng hiểu về xem tướng, nếu cậu muốn tôi chỉ điểm cho cậu trong bể khổ, tôi buộc phải tiết lộ thiên cơ, vì vậy cũng cần được bảo đáp."
Tần Minh cầm bảng giá, phí giải mộng tùy duyên, xem tướng năm mươi tệ một lần, hỏi nhân duyên thêm năm mươi tệ, hỏi sự nghiệp thêm một trăm tệ, hỏi sinh lão bệnh tử thêm năm mươi tệ...
Tần Minh nheo mắt, nói: "Ông này, ông làm bảng giá thấp như vậy khó khiến người ta tin lắm."
Ông Trương lại cười ha ha: "Khương Thái Công câu cá, cá tự nguyện thì mắc câu.

Trương chân tiên tôi đoán mệnh, người ta tin thì sẽ đến xem.

Tôi vẫn nhớ bạn gái cũ của cậu, lần trước cô ta đến quầy hàng của tôi phá đám, suýt nữa túm râu tôi.

Chẳng phải bây giờ cô ấy ở nhà giàu rồi sao.

Chàng trai, nếu cậu cảm thấy tôi thiếu tiền thì mời cậu xem."
Tít tít.
Anh thấy ông Trương lấy chìa khóa điều khiển xe hơi ra, ấn hai lần, sau đó bên lề đường vang lên tiếng xe Porsche.
Tần Minh nhíu mày, mẹ ơi, lão già chết tiệt này giàu vậy, lái hẳn Porsche.
Ông Trương đắc ý nói: "Giúp một vị đại gia một việc nhỏ, ông ấy bèn tặng tôi món quà này, không có gì đâu, ha ha."
Tần Minh lập tức có lòng tin với lão thầy bói này, có lẽ ông ta đoán được Lý Mộng leo lên cành cây cao là nhà họ Mộc, có lẽ cũng đoán được hôm nay anh thất tình, ông ta giàu vậy còn bày quầy bán hàng bói đến tận đêm khuya, dường như mỗi chi tiết đều cho thấy vận mệnh đang dẫn dắt bọn họ gặp nhau.
Tần Minh móc ví ra, nói: "Bói nhân duyên đi, ông nói xem bao giờ tôi và bạn gái Nhiếp Hải Đường mới gặp lại nhau?".