Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 211: Tần Minh Bị Coi Thường





Tần Minh vừa leo lên cửa sổ tầng hai đã nhìn thấy một cảnh nóng mắt: “Ặc, Mộc Tiêu Kiều, sao cô không mặc quần áo?”
Mắt Tần Minh sáng lên, nhìn thêm mấy lần mới di dời tầm mắt.

Dáng người uyển chuyển, làn da trắng mịn, bộ ngực no đủ, eo thon chưa đủ một vòng tay, đôi chân thon dài đều khiến anh không kìm được liếm môi, cảnh kích thích đến quá bất ngờ, khiến anh suýt phun máu mũi ngay tại chỗ.
Mộc Tiêu Kiều thấy thế thì vừa thẹn vừa giận, cô ta còn tưởng Tần Minh không chịu được nỗi nhục đêm tân hôn đầu tiên đã phải ngủ dưới đất mà sang phòng bên cạnh ngủ, cuối cùng không ngờ tên này không nói một lời đã trèo tường lên? Thật là một tên để tiện.
Mộc Tiêu Kiều nổi giận: “Anh...!cái tên xấu xa này, anh cố ý nhìn lén tôi hả?"
Tần Minh nghe thấy lời mắng nhiếc không phân phải trái này thì lập tức cãi lại: “Hỏi em gái ngoan của cô đi, cô ta cố ý khóa hết cửa lại, tôi đi vào kiểu gì? Đập cửa khiến mọi người đều bị đánh thức à? Ngoài tự trèo lên tôi còn có thể làm thế nào?”
Mộc Tiêu Kiều ôm lấy chăn che kín người lại: “Nhưng anh cũng không được nhìn lén tôi.”
Tần Minh nổi giận, cái người phụ nữ này, cô có thể nói lý không vậy? Ai mà biết trèo lên lại thấy cô cởi quần áo? Cô thích ngủ khỏa thân sao không nói sớm?
Anh cố ý nói: “Tôi thấy thì sao chứ? Dù gì tôi cũng là chồng cô, ảnh cưới đã chụp, giấy chứng nhận kết hôn đã lấy, con rể đã kính trà ba mẹ cô, bái thiên địa, tiệc cưới cũng làm rồi.

Tôi nhìn vợ mình cũng không được ư? Hay là cô lại muốn đuổi tôi ra ngoài? Có giải trừ vận xui nữa không? Nếu nhà họ Mộc xui xẻo thì đừng có trách tôi”.

Nói đến chuyện giải trừ vận xui, Mộc Tiêu Kiều sa sầm mặt.
Cô ta kiềm chế bản thân, xấu hổ cắn môi, cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm mặc vào, sau đó không nói một lời lên giường ngủ.
Tần Minh tiếp tục ngủ dưới sàn, nếu thật sự leo lên giường e rằng đêm nay lúc ngủ sẽ bị đánh, vì anh đã nhìn thấy khi ngủ, trong tay Mộc Tiêu Kiều vẫn cầm một cây gậy phòng thân, thật sự rất cảnh giác.
Cả đêm yên tĩnh, thật ra Tần Minh ngủ không ngon, hôm sau lúc thức dậy anh đã không thấy Mộc Tiêu Kiều đâu.
Không ngủ ngon cũng không phải vì làm con rể của nhà họ Mộc, mà là vì không đợi được cuộc điện thoại thứ hai của Nhiếp Tiểu Đường.
Tần Minh sợ mình ngủ sẽ bỏ lỡ nên vẫn cố không ngủ, cuối cùng đợi cả đêm cũng không có thêm tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Mà anh gọi cho cô thì điện thoại vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Anh rất buồn bực, dù điện thoại của Nhiếp
Hải đường bị người ta trộm rồi thì mua cái khác cũng được mà.

Tần Minh cũng không nghĩ nhiều: "Đừng nói là muốn lấy máu kiểm tra nhé? Thôi, tiếp tục bảo cấp dưới của chi nhánh EU điều tra vậy!”
Tần Minh vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu, phát hiện trong phòng khách chỉ có mẹ vợ hờ Hứa Thục Lan và em vợ hờ Mộc Tư Thuần.
Vợ hờ không có ở đây, chắc là đi làm rồi.
Chị Phương giúp việc nói: “Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu xong rồi.

Quần áo cậu thay cứ để ở phòng tắm là được, lát nữa tôi sẽ đi giặt”.

Đêm tân hôn hôm qua Hứa Thục Lan không có cơ hội nổi giận, hôm nay bà ta không nhịn được nữa, bực bội nói: “Cậu chủ cái gì? A Phương, cô có biết nói chuyện không vậy? Thằng giẻ rách này là một tên vô dụng bị nhà họ Nhiếp vứt bỏ, một thằng ở rể, ở nhà tôi, ăn của nhà tôi, quần áo của cậu ta tự cậu ta giặt.”
Tần Minh không thấy bất ngờ vì thái độ của Hứa Thục Lan.
Dạ tiệc từ thiện lần trước, anh mới sỉ nhục ba người Hứa Thục Lan, Mộc Tư Thuần, Mộc Chiêu Dương trước mặt những nhân vật nổi tiếng của thành phố Quảng, lúc đó Tần Minh và Nhiếp Hải Đường còn rất tình cảm, suýt đã làm ra giai thoại thằng nghèo và công chúa.
Mộc Tư Thuần tức giận hỏi: “Mẹ, tại sao ba lại muốn Tần Minh này làm chồng của chị? Có một tên vô dụng thế này làm anh rể, con cũng không có mặt mũi gặp bạn bè luôn.”
Hứa Thục Lan thở dài: "Ba con nói ngày sinh tháng đẻ của cậu ta hợp với chị con, trời sinh một đôi, có thể giải trừ vận xui, đem lại may mắn cho nhà chúng ta.

Theo mẹ thấy chắc chắn là ba con mờ mắt rồi, nếu không thì là bị người ta bỏ bùa nên mất trí.


Hầy, con gái đáng thương của mẹ..."
Mộc Tư Thuần ghét bỏ nhíu mày: “Ba trở nên mê tín như vậy từ bao giờ? Bình thường cũng không thấy ông ấy thắp hương bái Phật.

Chẳng lẽ Tần Minh này sử dụng mưu hèn kế bẩn gì?”
Tần Minh nheo mắt, hai mẹ con này thật giỏi châm chọc người khác.
Anh cũng không ăn bữa sáng gì nữa, định đến trường học luôn.
“Này, cậu đợi đã.” Hứa Thục Lan bỗng nhiên gọi anh lại: “Tiểu Kiều quên mang cặp công văn theo, bên trong có bản thiết kế sản phẩm mới nhất của công ty con bé, cậu mang đến cho con bé đi, nhớ là không được làm mất, nếu không có bán cậu cũng chẳng đền nổi.”
Tần Minh hỏi: “Chẳng phải bảo giúp việc đi là được rồi sao?”
Hứa Thục Lan lập tức mắng: "Mấy người họ làm việc có tiền công, mỗi tháng cậu lấy mười nghìn tệ tiền tiêu vặt của nhà tôi, có thể không làm việc được à? Cậu dám cãi lại lời tôi, trừ một nghìn."
“Được rồi.”
Tần Minh cầm lấy cặp công văn, cũng không quan tâm đến cái gọi là tiền tiêu vặt lắm mà là tò mò công ty của Mộc Tiêu Kiều như thế nào, địa chỉ có vẻ cách làng đại học không xa, khá tiện đường.
Mộc Tư Thuần nhìn Tần Minh đi ra ngoài, hỏi: "Mẹ, đó là tài liệu rất quan trọng của chị đúng không? Khách hàng muốn bàn hợp tác hôm nay là fashion show Nụ Tầm Xuân nổi tiếng nhất trong nước.

Mẹ bảo tên vô dụng Tần Minh kia đi ư?”
Hứa Thục Lan nở nụ cười xảo trả: “Cậu ta không có xe, đi muộn làm chậm trễ công việc sẽ bị chị con mắng.

Đây là mối làm ăn rất quan trọng, cậu ta mà làm hỏng việc chắc chắn sẽ chịu đủ."
Mộc Tư Thuần chợt nghĩ ra một ý, cô ta lập tức chạy ra ngoài.
Cô ta đuổi theo Tần Minh, nói: “Tần Minh, anh có biết tài liệu này rất quan trọng với chị tôi không, anh mà đưa đến muộn sẽ làm chậm trễ một mối làm ăn lớn đấy.
Tần Minh đáp: “Tôi bắt xe là được chứ gì.”
Mộc Tư Thuần nói: “Như thế cũng muộn rồi, thôi, ngồi xe tôi, tôi đưa anh đi.”
Mộc Tư Thuần chạy chiếc Porsche của cô ta ra, Tần Minh cũng không nghĩ nhiều bèn lên xe.
Cô ta chạy nhanh như bay, có cảm giác như chạy xe gia đình thành xe đua, nhưng Tần Minh phát hiện không đúng, đường này không đúng.
Tần Minh hỏi: “Em vợ à, cô đi đâu vậy?”
Mộc Tư Thuần đáp: “Hóng gió."

Tần Minh hơi nhướng mày: “Cô gài tôi? Cô nói tài liệu rất quan trọng với chị cô mà còn cố ý đi đường vòng?”
Mộc Tư Thuần cười to: “Ha ha ha, giờ anh mới phát hiện ra à? Anh đúng là đồ ngu, sao tôi phải giúp anh chứ? Anh cứ đợi nghe chị tôi mắng đi, đây là mối làm ăn hơn hai triệu, anh làm rối lên thì anh chết chắc.”
Tần Minh chẳng những không giận mà còn cười: “Tôi còn tưởng cô sẽ quan tâm chị mình, kết quả cũng chỉ là chị em cây khế thôi.”
Mộc Tư Thuần hơi nhíu mày, đúng nhỉ, cô ta hại Tần Minh, không phải cũng ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị mình sao?
“Két”, Mộc Tư Thuần phanh xe lại, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chỗ này cách công ty của chị tôi xa hơn rồi, anh có thể gọi taxi đi.

Nếu anh dám nói lại chuyện của tôi thì anh không phải đàn ông, lêu lêu lêu..."
Mộc Tư Thuần còn lè lưỡi làm mặt quỷ với anh, đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công.
Tần Minh lắc đầu cạn lời, cô gái này vì kiếm chuyện với anh mà sắp bị điên rồi.
Tần Minh bị ép xuống xe, nơi này cách công ty của Mộc Tiêu Kiều càng xa hơn.
Lúc anh đang lo không biết nên đi thế nào thì điện thoại reo lên, là Mộc Tiêu Kiều gọi đến, vẫn trong trạng thái số lạ.
Tần Minh tò mò hỏi: “Sao cô biết số của tôi?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh như băng của Mộc Tiêu Kiều: “Số điện thoại của một người bình thường như anh khó lấy lắm à? Mẹ tôi nói anh cầm cặp công văn của tôi, cho anh mười phút để đến mang đây, nếu không tất cả thiệt hại đều do anh chịu trách nhiệm.
Tần Minh cúp máy, hơi lo lắng, nhìn từ bản đồ thì phải mất tận ba mươi phút.
Tần Minh cắn rằng mắng: “Mẹ nó, ở rể đúng là chuyện không dễ làm.

Nhưng vì nghịch thiên cải mệnh, ông đây không thể lùi bước như thế được.

Chỉ là cô có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường, thật sự cho rằng tôi là một tên nghèo không thể làm gì à?”.