Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 237: Cậu Còn Mặt Mũi Mà Đến À





Thực ra Tần Mình cảm thấy loại ông chủ nhỏ như Chu Thịnh Văn còn không bằng cái lông chân của anh.
Ông ta ỷ vào chút quyền lực trong tay mà ức hiếp mọi người, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ngủ với phụ nữ, hoàn toàn không ra thể thống gì.
Ông ta ỷ vào ưu thế của ban tổ chức và kinh nghiệm nhiều năm trong nghề mà bắt chẹt Mộc Tiêu Kiều tự lực cánh sinh, không dựa vào sự trợ giúp của người nhà.
Anh đi đến mặt sau của tòa nhà Thế Kỷ, ở đó là dòng sông của thành phố Quảng, giáp giữa bờ sông và tòa nhà Thế Kỷ là một sân khẩu hiện đại hóa, có cả mui trần hoàn toàn tự động, đã được xây dựng và trang hoàng, phía sau thông với tòa nhà, chỗ ngồi đã bày xong.

khách khứa cũng đến đông đủ, máy quay truyền hình cũng vào vị trí.
Tần Minh nhìn thấy một đám người bị cô lập trong phòng nghỉ của tòa nhà, có nhân viên công tác, người mẫu, dân đi làm, bọn họ mặt mày ủ rũ túm tụm một chỗ.
Không cần đoán cũng biết là người công ty Mộc Tiêu Kiều.
Một người phụ nữ trung niên đang nổi trận lôi đình với Mộc Tiêu Kiều: "Sếp Mộc, cô Mộc, cô có biết Tiểu Lệ nhà tôi là người mẫu có kinh nghiệm nổi tiếng trên trường quốc tế không hả.

Cô ấy từ chối lời mời của công ty khác, còn giảm giá hợp đồng vì ưng ý thiết kế trang phục của các cô.

Lúc đầu các cô nói chắc nịch rằng có thể lên sân khấu nổi tiếng và có sức ảnh hưởng nhất châu Á, ai ngờ bây giờ còn không có cả tư cách lên sân khẩu.
Cô muốn hại Tiểu Lệ nhà tôi đúng không? Ngày mai tin tức giải trí được đăng tải, cả giới người mẫu sẽ cười nhạo Tiểu Lệ, công việc sau này của chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Ôi, cô khóc ở đây thì có tác dụng gì? Cô xem, có bao nhiêu người đi theo cô kiếm cơm, trong fashion show quan trọng như vậy, cả người của đài truyền hình trung ương cũng tới, Cô...!ôi."
Người đại diện của người mẫu im lặng thở dài, ánh mắt nhìn Mộc Tiêu Kiều đầy bất mãn và phẫn nộ.
Mắt Mộc Tiêu Kiều hơi phiếm hồng, cô ta đã cố gắng cầu xin tất cả mọi người trong ban tổ chức, nhưng Chu Thịnh Văn là ông chủ, ông chủ không buông lời thì cấp dưới sao dám làm bậy.
Lúc trước Tần Minh vì cứu cô ta mà tẩn Chu Thịnh Văn một trận, còn uy hiếp Chu Thịnh Văn ký hợp đồng với công ty cô ta.
Ai ngờ Chu Thịnh Văn đùa bỡn bọn họ, lúc sắp lên sân khấu thì đổi ý.
Thư ký đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Nghe nói có người đánh sếp Chu của ban tổ chức nên sếp Chu mới nhất thời đổi ý, đùa bỡn chúng tôi.

Xin lỗi, chúng tôi cũng là người bị hại."
Thư ký biết người đánh Chu Thịnh Văn có quan hệ thân thiết với Mộc Tiêu Kiều, nhưng không dám nói rõ, chỉ đành ám chỉ.
Lại một nhân viên nói: "Sếp Chu nói muốn kẻ đánh người ra mặt xin lỗi, nếu không sẽ không để yên.

Sếp, hay cô gọi người đó đến di?" "Đúng đó sếp, tình hình bây giờ đã thế này rồi, nếu như chúng ta không được lên sân khẩu, cho dù sau này có truy cứu, sếp Chu cũng có đủ cớ để trốn tránh trách nhiệm.

Còn chúng ta thì mất hết danh tiếng, thua một cách triệt để." "Sếp, cô gọi kẻ đánh người người đến đi, coi như cho sếp Chu một lời giải thích, công sức bao người chúng tôi cố gắng bấy lâu nay không thể đổ xuống sông xuống biển thế được.

Nếu như chúng tôi làm không tốt, thua chúng tôi chịu.

Nhưng đã đến fashion show rồi mà ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có, chúng tôi thật sự...
Khóe mắt Mộc Tiêu Kiều phiếm hồng, nhưng cô ta vẫn duy trì phong thái tao nhã, nói một cách lạnh lùng: "Không được.

Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với ban tổ chức."
Đám nhân viên lộ vẻ bất đắc dĩ, liên hệ được thì bọn họ đã liên hệ từ lâu rồi.
Tần Minh định đi qua đó, nhưng giữa đường lại gặp Mộc Chiêu Dương, anh ta túm chặt cổ áo Tần Minh, tức giận nói: "Tần Minh, cậu là đồ khốn.

Em gái tôi sắp bị cậu hại thế thảm rồi."
Tần Minh gỡ tay Mộc Chiêu Dương ra, nói: "Tránh ra, tôi không rảnh nói chuyện tào lao với anh."
Mộc Chiêu Dương khua tay nói: "Cậu cút ngay cho tôi, chuyện bên Tiêu Kiều đã đủ rối tinh rối mù rồi, cậu còn sợ chưa đủ phiền phức sao? Chuyện này do cậu gây ra, cậu còn mặt mũi mà đến à? Cái loại ở rể như cậu thì có bản lĩnh gì ngoài việc lừa bịp người ba mê tín của tôi để moi tiền?"
Tần Minh nghiêng đầu tránh màn phun mưa của Mộc Chiêu Dương.


Người nhà này thật là, Mộc Tư Thuần thì khăng khăng bắt anh đến đây chịu trách nhiệm, còn anh trai cô ta thì liều mạng đuổi anh đi, không biết lát nữa nhà chủ hai, chú ba có đến giễu cợt không nữa?
Tần Minh nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Hôm nay cả nhà chủ hai Mộc Kiếm Kiều được mời đến tham dự, bọn họ cố ý đến phòng nghỉ cười nhạo Mộc Tiêu Kiều.
Thím hai Vi Phượng nói oang oang: "Ôi, đây chẳng phải Chiêu Dương sao? Các cháu tới xem fashion show của công ty Tiêu Kiều đấy à? Ha ha, Tiêu Kiều có bản lĩnh thật đấy, một mình mở công ty, không cần dựa vào cha chủ, không hổ là cô gái tốt mà các nhà giàu ở thành phố Quảng chúng ta đều muốn lấy về nhà.

Ôi, thím quên mất là con bé đã kết hôn, tìm một thằng nghèo kiết xác về ở rể, đám cưới cũng được tổ chức trong âm thầm"
Nói xong, Vi Phượng mới liếc nhìn Tần Minh một cái, giả bộ kinh ngạc: "Ơ, Tần Minh, cháu cũng ở đây à, vừa rồi thím không nhìn thấy cháu.

Nghe nói cháu đánh sếp Chu? Chậc chậc, cháu đúng là ông chồng mang lại may mắn cho vợ, ha ha."
Mộc Chí Quân đứng bên cạnh cười khinh miệt nói: "Mẹ đừng nói nữa.

Lát nữa em rể gọi điện tìm Thích Minh Huy giúp đỡ thì chết.

Dù sao em rể cũng quan hệ rộng, đến lúc đó mẹ lại bẽ mặt đấy."
Vi Phượng cảm khái: "Cũng đúng, nhà họ Thích có thể lực, sức ảnh hưởng lớn lắm.

Nhưng ban tổ chức không phải xí nghiệp của thành phố Quảng chúng ta, danh tiếng của nhà họ Thích chưa chắc đã có tác dụng.
Mộc Kiếm Kiều chán ghét liếc nhìn hai người, nói: "Để phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình, còn thằng đàn ông thì ăn không ngồi rồi, có một số người không biết nhục là gì."
Mộc Chí Quân vui vẻ nói: "Ba, vợ chồng nhà người ta mặn nồng là đủ rồi, công ty không kiếm được tiền thì có sao? Dù sao bác cả cũng nằm giữ toàn bộ tài sản của ông nội, thỏa sức tiêu xài hoang phí, công ty đóng cửa thì mở một công ty mới."
Tần Minh khinh thường nói: "Bọn loser mấy người không hiểu được thế giới của kẻ có tiền chúng tôi đâu." "Cậu!" Mộc Chí Quân bị Tần Minh đốp lại, anh không chỉ mỉa mai nhà anh ta tranh giành tài sản thất bại mà còn chế giễu bọn họ không giàu bằng nhà bác cả, Mộc Chí Quân tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng là như thế thật.
Nghe thấy tiếng động, Mộc Tiêu Kiều vội vàng đi tới, cau mày nói: "Tần Minh, sao anh lại tới?"
Mộc Chiêu Dương nói: "Em gái, anh đuổi cậu ta đi ngay đây."
Tần Minh đưa tay ngăn cản Mộc Chiêu Dương, nói: "Tôi không phải đến tìm các anh, phiền các anh đừng tự đa tình."
Lời nói của Tần Minh khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Tần Minh không biết vì anh đánh Chu Thịnh Văn mà Mộc Tiêu Kiều bị chơi một vố sao mà còn tự tin về bản thân như thế?
Một nhân viên đứng bên cạnh nói: "Anh chính là người đánh sếp Chu? Anh đã hại sếp Mộc và chúng tôi thê thảm rồi đấy!
Anh mau đi xin lỗi sếp Chu đi, nếu không chúng tôi không kịp lên sàn diễn mất." "Anh làm cái quái gì thế? Có giúp được không?"
Mộc Tiêu Kiều kéo Tần Minh ra khỏi đám người, đi đến cửa phòng nghỉ, đè nén cơn giận, nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh còn sợ chưa đủ lớn chuyện hay sao? Hay anh nghĩ đánh Chu Thịnh Văn một trận nữa là xong chuyện? Anh tưởng mình đánh nhau giỏi thì sẽ vô địch thiên hạ sao? Xã hội này là xã hội đồng tiền, xã hội quan hệ chứ không phải xã hội giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm đâu."
Tần Minh nói như đinh đóng cột: "Không, đôi khi nằm đấm có thể giải quyết mọi chuyện "

Mộc Tiêu Kiều cạn lời, khuôn mặt xinh đẹp phủ một làn sương lạnh, Tần Minh đang tranh luận với cô ta đấy à? Anh định để chuyện này phát triển theo hướng không thể cứu vãn sao?
Bỗng phía sau vọng đến giọng nói trào phúng.
Chu Thịnh Văn và mấy người cấp dưới đúng lúc đi ngang qua, ông ta nói: "Ơ, cuối cùng cũng gọi chồng cô đến rồi à? Chẳng phải lúc đầu cô không chịu sao?"
Lần trước Chu Thịnh Văn bị đánh cực thể thảm, khuôn mặt vẫn còn máu bầm.
Tần Minh đang định mở miệng thì bị Mộc Tiêu Kiều ngăn lại, cô ta bước lên phía trước rồi nói: "Sếp Chu, chuyện này vẫn có thể có thể thương lượng thêm mà, cầu xin ông cho tôi một cơ hội."
Chu Thịnh Văn lạnh lùng cắn môi, nói: "Ha ha, vừa rồi anh trai cô uy hiếp tôi, cô nghĩ Chu Thịnh Văn tôi sợ nhà họ Mộc các cô thật à? Nhà họ Mộc các cô là nhà giàu ở thành phố Quảng thì sao nào? Công ty và sản nghiệp của tôi không ở thành phố Quảng, tôi cần gì phải lo lắng? Tôi làm ăn bao năm qua, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh, nhiều lần bị chồng và anh em của cô uy hiếp.

Cô tưởng tôi dễ bắt nạt chắc?"
Mộc Tiêu Kiều do dự nói: "Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng rồi."
Chu Thịnh Văn phẫn nộ chỉ vào Tần Minh rồi nói: "Tôi cố ý chơi cô một vố đấy, ký hợp đồng thì sao? Ông đây nuốt lời đấy, sao nào? Ông đây trả nổi tiền bồi thường hợp đồng.

Nhưng còn danh tiếng của cô thì sao? Ha ha, cô cứ chờ bị cộng đồng mạng chế giễu đi.
Ông đây cố ý mời thương hiệu cạnh tranh với cô tiến hành fashion show này đấy.

Cô Mộc à, thành lập một thương hiệu xa xỉ không dễ dàng gì, còn là thương hiệu trong nước nữa chứ."
Mộc Tiêu Kiều im lặng, Chu Thịnh Văn phất tay ra hiệu cấp dưới đi trước rồi mới khẽ nói: "Tôi không phải người bảo thủ, tôi có hai điều kiện, cô đáp ứng một trong hai thì tôi sẽ cho các cô lên sàn diễn."
Mộc Tiêu Kiều như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, hỏi: "Sếp Chu, điều kiện là gì?"
Chu Thịnh Văn lia mắt nhìn Mộc Tiêu Kiều một lượt với ánh mắt dâm dê rồi nói: "Điều kiện thứ nhất, tối nay cô ngủ với tôi.

Điều kiện thứ hai, bảo chồng cô quỳ xuống xin lỗi tôi.

Chọn một trong hai, cô thấy sao?".