Tần Minh xử lý Chu Thịnh Văn giở trò xỏ lá với anh, nắm giữ chứng cớ phạm tội của ông ta, cả đời này ông ta không dám xuất hiện trước mặt anh nữa.
Tần Minh từng nghĩ chuyện đuổi cùng giết tận ông ta, nhưng nể tình ông ta gọi tiếng ba, ông ta đường đường là sếp của ban tổ chức, vậy mà lại gọi Tần Minh là ba trước mặt bao người, chuyện này mất mặt lắm, mất sạch tôn nghiêm, không còn thể diện.
Ông ta chịu được nỗi nhục này, là một người đàn ông biết có biết duỗi, vậy thì anh cũng chấp nhận vậy.
Cái chính vẫn là, để lấy lại những chứng cứ phạm tội này, sau này chắc chắn Chu Thịnh Văn sẽ phải cung phụng Tần Minh, đó mới là lợi ích lâu dài, dù ít còn hơn không.
Nhưng, Tần Minh bị nữ cảnh sát kia chặn đường.
"Tần Minh, cậu đứng lại cho tôi." Nữ cảnh sát đi tới chắn trước mặt Tần Minh, lần này cô ta không giơ dùi cui mà đưa tay ngăn cản Trần Minh, nói: "Điện thoại của tôi hết pin, cho tôi mượn điện thoại của cậu được không?"
Tần Minh nheo mắt, nói: "Tôi ngu mới tin cô, em gái cảnh sát à, cô hư lắm đấy nhé."
Nữ cảnh sát trợn mắt, buộc phải nghiêm túc nói: "Tần Minh, có phải cậu nắm giữ chứng cớ phạm tội của Chu Thịnh Văn không? Cậu người có học, chắc cũng biết nên giao thứ đó cho cảnh sát, ví dụ như tôi.
Tôi sẽ bảo vệ chính nghĩa."
Tần Minh lắc đầu nói: "Tôi không biết cô đang nói gì? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đùa với ông chủ Chu thôi, sao cô lại không tin vậy?"
Nữ cảnh sát tức giận, chống nạnh, nói: "Bạn Tần Minh, lúc trước cậu phối hợp với cảnh sát phá án lắm mà, sao bây giờ cậu lại bến lẽn thế? Cậu có thể mạnh dạn lấy điện thoại ra được không?"
Nữ cảnh sát nói xong định xông lên cướp, thế nhưng Tần Minh không cho, cầm điện thoại né tránh.
Nữ cảnh sát sử dụng bạo lực, khống chế cơ thể Tân Minh, nói: "Cậu đàng hoàng cho tôi." "Ối!" Tần Minh không biết phải nói gì, có ai đòi đồ như cô không vậy? Anh đâu phải người bị tình nghi, anh chỉ là một sinh viên bình thường thôi.
Tần Minh không muốn đánh lén cảnh sát, có lẽ nữ cảnh sát này ước gì Tần Minh ra tay để còn có cớ chính đáng bắt Tần Minh, lục soát điện thoại.
Anh giữ chặt điện thoại, không chịu nộp.
Nữ cảnh sát ngạc nhiên nói: "Ai chà, cậu chịu đựng giỏi đấy nhỉ, để tôi xem cậu chịu được đến khi nào."
Nữ cảnh sát cưỡi lên người Tần Minh, vươn tay về phía ngực anh, muốn cướp lấy điện thoại.
Tần Minh bị một nữ cảnh sát xinh đẹp nhào lên người sờ soạng.
Đang giằng co lôi kéo, anh bỗng chạm vào thứ mềm mại trước ngực, anh cũng thấy ngại, đúng là vừa khổ vừa sướng: "Cảnh sát, xin đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy."
Nữ cảnh sát nói: "Tôi nói gì cơ? Cậu không phối hợp với tôi thì đừng trách tôi."
Tần Minh bỏ tay, vội vẫy tay với đảm bảo vệ để bọn họ chạy tới hỗ trợ.
Nhưng đội trưởng đội bảo vệ đưa mắt nhìn, ôi, sao ông chủ lại giằng co với nữ cảnh sát trên hành lang vậy.
Còn là tư thế nam dưới nữ ngồi trên, mặc dù hành lang ít người, nhưng ông chủ phóng khoáng quá vậy? Trên tầng có một đống phòng tổng thống, sao anh không đi?
Bảo vệ nào đó nói: "Không hổ là ông chủ của chúng ta, ngay cả nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy cũng cua được."
Đội trưởng nghi ngờ nói: "Ông chủ vẫy tay với chúng ta làm gì?" "Chắc là bảo chúng ta mau biến đi, đừng quấy rầy ông chủ tán gái?" "Đúng đúng đúng, mọi người canh gác hai bên hành lang đi, không được cho bất cứ ai đi ngang qua, ai đòi đi qua thì bắt bọn họ đi đường vòng.
Nếu không quấy rầy chuyện tốt của ông chủ sẽ bị trừ tiền thưởng đấy."
Tần Minh vẫn đang vẫy tay bảo đội bảo vệ đến cứu anh, kết quả hay rồi, tất cả đi hết, Tần Minh bực mình, đám người này làm ăn kiểu gì vậy.
Lần này cả hành lang rộng lớn không có ai, mặc dù Tần Minh có thể phản kháng, nhưng không dễ hành động, đối phương không những là nữ mà còn là cảnh sát, làm không tốt sẽ thành đánh lén cảnh sát.
Anh hét lớn: "Được được được, tôi đưa, tôi đưa được chưa?"
Nữ cảnh sát cũng mệt đến nỗi vã mồ hội, cô ta nhìn Tần Minh, nói: "Cậu sớm nghe lời thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi, lát nữa tôi tặng cho cậu cờ thi đua công dân tốt
Tần Minh trợn trừng mắt, anh cần thứ đó làm gì?
Anh cầm điện thoại, hỏi: "Này cô cảnh sát, cô tên gì ?" "Tôi tên Tôn Thường Hi, trí nhớ của anh kiểu gì vậy? Lần trước tôi nói với anh rồi mà?" Tôn Thường Hi bực mình nói.
Tần Minh giơ điện thoại ra, bỗng nhiên anh chỉ vào phía sau Tôn Thường Hi, nói: "Nhìn đi, thứ gì kia?"
Tôn Thường Hi ngây ra, nhìn ra đằng sau, Tần Minh nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy.
Tôn Thường Hi nhận ra mình bị lừa, cô ta nổi điên, hét toáng lên: "Tần Minh, cậu đứng lại cho tôi."
Hai người đuổi theo nhau, thấy Tần Minh sắp trốn được, Tôn Thường Hi đột nhiên dùng hết sức lực, giẫm lên vách tường rồi bật nhảy, nhào lộn trên không, Tần Minh cảm thấy có một bóng đen thon thả mạnh mẽ trùm lên mình.
Anh ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tôn Thường Hi nhào lộn trên không bay đến, anh kêu to: "Cảnh sát, cô đừng ác như vậy chứ?" "Á! Sao cậu lại dừng lại?" Tôn Thường Hi ngạc nhiên, cô ta cứ tưởng Tần Minh sẽ chạy tiếp, ai ngờ anh lại dừng lại, khiến tư thế và vị trí nhào lộn bị sai.
Tần Minh vừa dứt lời, ngực Tôn Thường Hi đã va vào người anh, đây là cú "dẫn bóng đập người" nghiêm trọng.
Tần Minh bị Tôn Thường Hi đẩy ngã trong chớp mắt, cả đầu vùi vào ngực cô ta.
"Ui da." Tần Minh ngã nhào xuống đất, Tôn Thường Hi cũng ngã theo, tư thế của hai người còn mập mờ hơn vừa rồi.
Thành viên đội bảo vệ canh chừng ở góc hành lang không khỏi nheo mắt, nhanh chóng lui lại, không thể quấy rầy chuyện tốt của ông chủ và nữ cảnh sát được.
Hai người còn vừa đi vừa nói: "Ông chủ lợi hại quá, mới gặp nhau đã cua được rồi.
Nữ cảnh sát kia xinh đẹp thật đấy, vóc người cũng đẹp, nếu cô ấy làm bạn gái tôi, tôi sẵn lòng chết sớm mười năm.
Người kia nói: "Chứ còn gì nữa, còn chủ động như thế, ông chủ sướng thật đấy.
Có tiền sướng quá."
Tần Minh bị Tôn Thường Hi đè xuống dưới, anh cảm thấy sắp ngạt thở, ngửi thấy mùi thơm không giống những người phụ nữ khác, xen lẫn chút mồ hôi, đây là mùi thơm cơ thể của phụ nữ độc thân.
Người phụ nữ nào độc thân, người phụ nữ nào từng tiếp xúc với đàn ông, Tần Minh biết rõ lắm, dù sao anh cũng làm thêm thời gian dài, gặp rất nhiều phụ nữ.
Ví dụ kiểu con gái như Nhiếp Hải Đường, Bạch Ngọc Thuần, Trương Tiểu Nghiên, mùi thơm cơ thể sẽ rất đặc biệt, thoải mái tươi mát, khiến người ta chỉ muốn ngửi mãi, hận không thể cắn một miếng
Còn Lý Mộng, Triệu Mộng Hoa bạn gái của Lương Thiếu Dũng thì kém hơn, bởi vì từng có quan hệ với đàn ông nên mùi thơm cơ thể hơi hỗn tạp.
Kém hơn là phụ nữ trung niên, cần nước hoa rất nồng để che giấu.
Tần Minh giãy giụa bò dậy, không nhịn được phàn nàn: "Cảnh sát, có phải cô độc thân lâu ngày, nên trông thấy đàn ông liền muốn nhào lên không?"
Tôn Thường Hi xấu hổ che ngực, xúc cảm vừa rồi khiến cô ta rất mẫn cảm, cảm thấy là la.
Cô ta nói: "Nói linh tinh, ai bảo cậu không phối hợp làm việc? Tôi đành phải dùng bạo lực thôi.
Cậu không cho tôi xem, tôi phải đuổi cậu bằng được mới thôi.
Cậu cho tôi chứng cứ phạm tội của Chu Thịnh Văn, lần sau tôi mời cậu ăn cơm, thế nào?"
Tần Minh cũng thấy phiền, dứt khoát chìa điện thoại ra, nói: "Được, cô xem đi."
Tôn Thường Hi mừng rỡ, cầm lấy điện thoại, ấn mở một video.
"Á! Đừng mà, á."
Video vừa được chiếu đã thấy một người phụ nữ kêu to trên giường, sau đó là cảnh tượng đầy ô uế.
"Á, đừng mà, đau...
Âm thanh video khá lớn, thành viên đội bảo vệ trốn ở góc rẽ không nhịn được giơ ngón tay cái lên, nghĩ thầm ông chủ hành động nhanh thật vậy, làm vừa nhanh vừa mạnh.
Một nhân viên bảo vệ cầm bộ đàm nói: "Báo cáo báo cáo, ông chủ đang làm chuyện đứng đắn, phong tỏa tất cả cửa vào và cầu thang hành lang, không cho ai đi ngang qua.
"RÕ"
Trong hành lang rộng lớn vang vọng tiếng rên rỉ trong video, Tần Minh im lặng nheo mắt, sao nữ cảnh sát này xem say sưa vậy?
Anh không nhịn được hỏi: "Này, cô...
Tôn Thường Hi giơ tay lên, nghiêm túc nói: "Đừng nói gì, tôi đang phân tích đây có phải hành vi ép phát sinh quan hệ hay không."
Tần Minh nheo mắt, chứ không phải là cô thấy hay à?.