Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 241: Trả Điện Thoại Cho Tôi





Tần Minh không ngờ Tôn Thường Hi xem rất nghiêm túc, còn đọc hết cả nội dung, ngay cả video khai trương khách sạn cũng xem.
Thấy vẻ mặt cô ấy không chút cảm xúc, trong lòng Tần Minh không khỏi khâm phục, tổ chất tâm lý của nữ cảnh sát này thật sự mạnh quá.
Cuối cùng, Tôn Thường Hi nghiêm mặt nói: “Tên cặn bã này nhận đút lót, cưỡng bức người mẫu xảy ra quan hệ, còn lái xe khi say rượu gây ra chuyện rồi tìm người nhận tội thay, đúng là có không ít bí mật.

Chẳng trách cậu vừa lấy ra ông ta đã sợ rồi, chắc chắn tôi sẽ đưa ông ta ra pháp luật.
Tần Minh nói: “Cô cứ lấy chứng cứ đi, còn điện thoại có thể trả lại cho tôi không? Đúng là, may mà vừa rồi tôi không đồng ý thả ông ta, nếu không chẳng phải tôi nói sẽ không ai tin à."
Tôn Thường Hi cười nói: “Tốt lắm bạn học Tần Minh, cậu thật sự khá đấy, mỗi lần tôi phá án đều có cậu, những thứ này cậu đều lấy được.

Lần sau mời cậu ăn cơm.

Chương 241 Trả điện thoại cho tôi
Tần Minh vội nói: “Này này, ít nhất cũng phải đợi qua đêm nay rồi hằng đi bắt người.”
Tôn Thường Hi đáp: “Tôi tự có chừng mực, cậu đang muốn giúp cô chủ nhà họ Mộc à? Ha ha, trông cậu rất bình thường mà tiêu chuẩn không thấp nhỉ, cô chủ nhà người ta giàu có là thế, không dễ theo đuổi đâu.” “Cô hiểu lầm tôi rồi, tôi không theo đuổi cô ta.” Tần Minh bĩu môi, lòng thầm châm biếm: “Nói gì đến theo đuổi, cô ta đã là vợ tôi luôn rồi.
Tần Minh giao chứng cứ phạm tội của Chu Thịnh Văn sau đó định đi.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại tìm đến, không để Tần Minh đi, cô ta nói: “Anh nán lại trước đã.”
Tần Minh nói: “Dựa vào đâu chứ? Cô cũng đầu xem tôi là người.

Chẳng phải tôi gây rắc rối sao? Chẳng phải tôi nên cút mau đi à?”

Mộc Tiêu Kiều cau mày, nói: “Tần Minh, anh có thể chín chắn chút được không? Anh tưởng tôi muốn anh ở lại sao? Chẳng phải sợ Chu Thịnh Văn lật lọng, anh ở lại thì ít nhiều cũng có chút tác dụng gây sợ hãi.

Không thì vừa rồi anh đến còn có ý nghĩa gì nữa đâu?”
Ôi đệch, Tần Minh còn bị mắng là không chín chắn, Tần Minh khó hiểu, anh không chín chắn sao? Các người ngày nào cũng chế giếu, khinh thường người khác, không hề xin lỗi lấy một lời là rất chín chắn à?
Tần Minh không thèm bận tâm đến cô ta, nói: “Không có hứng thú, đây là chuyện của cô, không liên quan đến tôi.

Tôi nói rồi, không phải tôi đến tìm cô, bớt tự mình đa tình đi.”
Mộc Tiêu Kiều lập tức khựng lại, bực bội nói: “Cho anh mười nghìn, đợi đến khi kết thúc rồi đi.”
Tần Minh không ngoảnh đầu lại mà đi luôn, Mộc Tiêu Kiều cắn môi, nói: “Sao anh lại tham lam thế? Năm mươi nghìn được chưa?”
Tần Minh vẫn không quay lại, Mộc Tiêu Kiêu lớn giọng nói: “Một trăm nghìn, nhà anh một năm cũng không kiếm được con số này đâu, cho anh một trăm nghìn còn không hài lòng a? Chẳng phải anh ở rể vì tiền sao?"
Tần Minh đã đi đến cổng rồi, Mộc Tiêu Kiều nóng ruột, cô ta gần như cầu xin, nói: “Tôi xin anh đấy, tôi sợ nửa chừng lại xuất hiện rắc rối gì đó.

Anh có bản lĩnh áp chế được Chu Thịnh Văn vậy thì ở lại thêm một lát, sau khi kết thúc rồi thì tôi đưa anh về.

Đổi lại, anh có thể đưa ra một vài điều kiện, được chưa?”
Tần Minh dừng lại, đây có vẻ hơi giống như cầu xin người khác, ai bảo anh là người tốt bụng chứ.
Anh cũng không có nhiều bất mãn với Mộc Tiêu Kiều lắm, vốn dĩ hai người đều vì mê tín nên mới kết hôn, Tần Minh nhìn ra được cô ta vì ‘xung hỉ cho ông nội Mộc Hải Nhiễm nên mới đồng ý kết hôn.

Mặc dù là mê tín nhưng cũng có lòng hiếu thảo, Tần Minh cũng có chút tán thưởng cô ta.
Tần Minh đắc ý nói: “Được thôi, cô đã thành khẩn cầu xin tôi, thì tôi cũng miễn cưỡng đồng ý với cô vậy."
Mộc Tiêu Kiều nổi cáu trợn mắt thấp giọng nói: “Tiểu nhân đắc chí Tần Minh cáu, giúp cô mà cô còn phách lối như vậy?
Anh nói: “Chẳng phải cô nói tôi có thể ra điều kiện sao?
Mộc Tiêu Kiều luống cuống, nói: “Nếu chuyện làm tổn hại đến nhân cách và tôn nghiêm của tôi thì anh đừng hòng
Tần Minh khinh thường nói: “Cô xem tôi là gì? Đồ khốn sao? Tôi là một công dân nhỏ bé đứng đắn tốt bụng.

Vậy tôi ra điều kiện đây, nghe cho kỹ, khụ khụ...
Mộc Tiêu Kiều thấy bộ dạng nghiêm túc của Tần Minh thì hơi sợ, cô ta sợ không thể từ chối được yêu cầu của Tần Minh.
Với thân phận và bối cảnh của cô ta, cô ta cũng không biết tại sao nữa? Chẳng phải là người đàn ông hám của đi ở rể à? Sao gần đây, những gì Tần Minh làm lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi nhỉ?
Tần Minh nói: "Hiện tại chúng ta là vợ chồng, mặc dù không có tình cảm gì, nhưng tôi cũng muốn có hợp thì có tan.

Trước mặt người khác cô cũng phải tôn trọng tôi, hiểu không? Đừng có ngày nào cũng được nước lấn tới, đừng nghĩ mình là của hiếm, tôi cũng chẳng yêu thích gì cô.

Trước đó cô bị Chu Thịnh Văn bỏ thuốc, trên đường tôi đưa cô đi bệnh viện tôi có lợi dụng sờ soạn gì cô không? Muốn ra tay với cô thì đã đưa cô đến khách sạn lâu rồi.”
Mộc Tiêu Kiều im lặng, Tần Minh nói cũng có lý, nhưng vì từ đầu đã có ấn tượng không tốt, cho nên cô ta chẳng có bao nhiêu thiện cảm với Tần Minh.
Chỉ là gần đây Tần Minh giúp cô ta hai lần, làm việc cũng sòng phẳng, quả thực làm cho cô ta mỗi lần đối mặt với Tần Minh đều không có chút tự tin nào, bởi vì Tần Minh đang dùng hành động thực tế từng chút từng chút vả vào mặt cô ta, thay đổi ấn tượng sai lầm của cô ta.
Tần Minh lại nói: “Tôi sẽ đợi đến lúc kết thúc rồi đi, không cần phải đưa tôi về, tôi tự về."

Mộc Tiêu Kiều cắn môi, cô ta vừa đi vừa che ngực, có một loại cảm giác bức bối khó tả, cô ta đi được nửa đường thì quay lại nhìn Tần Minh, người đàn ông này chỉ nhỏ hơn cô ta ba tuổi nhưng có vẻ không hề đơn giản, anh ta dựa vào cái gì nhỉ?
Cô ta nghĩ không ra.
Buổi biểu diễn thời trang diễn ra rất thuận lợi, sản phẩm mới của công ty Mộc Tiêu Kiều cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.

Sau khi buổi diễn kết thúc, Chu Thịnh Văn bị cảnh sát bắt khi đang trên đường trốn ra nước ngoài, đối mặt với án từ, nhưng Tần Minh không quan tâm đến những việc này lắm.
Anh thấy đã thực hiện xong lời hứa, cũng nên đi rồi.
Tần Minh không để Tổng Dĩnh đưa anh về mà một mình đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở bên ngoài tòa nhà Thế Kỷ.

Anh nhớ, vào đêm trước khi Nhiếp Hải Đường rời đi, ngay tại đây, anh đã cứu cô, bế cô về nghỉ ngơi.
Tần Minh lại không kìm được, gọi cho Nhiếp Hải Đường nhưng vẫn không gọi được.

Lòng dạ anh rối bời, rốt cuộc ở châu Âu Nhiếp Hải Đường đã xảy ra chuyện gì?
Anh đang phiền muộn suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, là một số lạ.
Tần Minh nhận máy, lập tức nghe thấy giọng của Nhiếp Hải Đường: “Alo? Tần Minh?”
Tần Minh giật mình, như bị phạt đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, anh cảm giác như mình đã mấy thế kỷ rồi mình không nghe thấy giọng của Nhiếp Hải Đường, giọng nói lanh lảnh và êm tại của cô nghe hay biết bao, như một âm thanh tự nhiên.

“Tần Minh, anh có đó không?” Nhiếp Hải Đường lại hỏi: “Mau trả lời đi, mẹ em mà phát hiện thì gay
Tần Minh sửng sốt, tại sao Nhiếp Hải Đường gọi cho anh mà còn sợ bị mẹ cô bắt được? Anh vội đáp: “Phải, là anh, Hải Đường, em ổn không?”
Nhiếp Hải Đường nghe thấy giọng Tần Minh thì ngẩn ra một lúc, sau đó mới nói: “Em vẫn ổn, hu hu...!Tần Minh...!hu hu.”
Tần Minh bối rối, sao đột nhiên lại khóc rồi, anh vội hỏi: “Hải Đường, em sao thế? Giờ em có an toàn không?”
Nhiếp Hải Đường nói: “Không, em không sao, chỉ là hơi kích động thôi, giờ em ở với mẹ em.

Trước đó điện thoại bị cướp mất, còn không có tiền nên dạo này không thể liên lạc với anh được.”
Tần Minh cũng đoán được, vội hỏi: “Thiếu tiền? Hải Đường, em có tài khoản không? Gửi cho anh, anh chuyển ít tiền qua cho em.

Không, em khám bệnh ở nước nào châu Âu?"
Nhiếp Hải Đường nói: “Em ở Đức.

Nhưng không ở bệnh viện, em bị mẹ em lừa, em đang..
Tiếng lạch cạch vang lên, Nhiếp Hải Đường nghe thấy giọng của một người phụ nữ quen thuộc: “Này, Tần Minh, anh nói chuyện với ai đấy? Nói nhập tâm như vậy, tôi gọi mà anh cũng không nghe thấy.

Này, còn là số nước ngoài nữa, có phải tìm cô gái khác sau lưng chị tôi không?” "!!” Nhiếp Hải Đường sững sờ, cô dán sát điện thoại vào tai, nghe giọng người phụ nữ, cô ta nói thế là có ý gì? Cô chắc chắn cô không có em gái, em gái nuôi cũng không.

Tần Minh cũng bất ngờ, bởi vì nói chuyện quá nhập tâm nên thật sự không biết hai chị em Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần đến.
Mà Mộc Tư Thuần càng khiến người ta ghét hơn, dứt khoát lấy điện thoại anh từ phía sau.
Mộc Tiêu Kiều nhận ra được vẻ sốt ruột và không vui của Tần Minh, cô ta nói: “Tư Thuần, đưa điện thoại cho anh.

Chữ rể còn chưa kịp nói ra thì Tần Minh đã sợ đến nỗi lưng toát mồ hôi lạnh, la lên: “Cô im miệng! Đừng có nói chuyện.”
Mộc Tiêu Kiều bị quát thì sững sờ, trong lòng vô cùng uất ức, chẳng phải tôi đang giúp anh lấy lại điện thoại sao? Anh hung dữ cái gì chứ? Là anh yêu cầu phải tôn trọng anh khi có người khác, đây chẳng phải đang tồn trọng thân phận của anh sao? Làm gì mà hung dữ vậy chứ?
Mộc Tiêu Kiều tức đến nỗi ngực phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh tanh, cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Tần Minh, ấn tượng về anh lại giảm xuống, quay đầu đi không nói nữa.
Nhưng Tần Minh như trút được gánh nặng, chưa nói chữ rể ra là được, điện thoại vẫn còn đang nối máy, nếu để Nhiếp Hải Đường nghe được, sợ là sẽ hiểu lầm.
Tần Minh đưa tay về phía Mộc Tư Thuần nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Trả điện thoại cho tôi, chúng ta còn có thể chung sống trong hòa thuận, nếu xảy ra bất trắc gì tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
Nhưng Mộc Tư Thuần lại bùng nổ, cô ta nhìn thấy Tần Minh hung dữ với chị mình, còn mắng chị mình thì cảm thấy đây chính là bạo lực gia đình, cô ta lớn giọng hét lại: “Anh hung dữ với chị tôi? Hả? Tên vô dụng như anh mà dám hung dữ với chị tôi? Ngoài gây phiền phức cho chị tôi ra thì anh có đóng góp gì? Chị tôi còn đặc biệt đến đón anh về, anh không cảm kích thì thôi còn dữ với chị ấy? Cái điện thoại Huawei cùi bắp này còn chẳng đáng một nghìn nữa kìa, cũng chỉ có đồ giẻ rách như anh mới thích thôi, mà nó cũng xứng để tên giẻ rách anh dùng đấy.

Tôi cầm còn sợ bẩn tay ấy chứ.
Tần Minh rống lên: “Vậy trả điện thoại cho tôi!”
Mộc Tư Thuần thấy ánh mắt Tần Minh như muốn ăn luôn cô ta thì run lên, như bị hổ nhìn chòng chọc, đáng sợ quá, thậm chí cô ta còn nghi ngờ, nếu cô ta không đưa thì Thần Minh sẽ giết cô ta.

“Hu hu...!Tần Minh, anh bắt nạt tôi.” Mộc Tư Thuần sợ quá khóc lên, cô ta tức giận ném điện thoại đi, đúng lúc bên cạnh là con sông, điện thoại rơi tõm xuống nước.
Tần Minh thấy thế, trái tim nguội lạnh, anh bất chấp tất cả nhảy xuống nước.

“Á?” Mộc Tiêu Kiều thấy Tần Minh nhảy sông thì giật mình, Mộc Tư Thuần ngây ra như phỗng, cô ta còn nói: “Chẳng phải chỉ là một cái điện thoại thôi à? Quan trọng cỡ nào vậy?”
Mộc Tiêu Kiều oán hận nói: “Quan trọng không phải là điện thoại mà là người đang gọi cho anh ta.

Có thể đó là cuộc điện thoại rất quan trọng với anh ta.

Tư Thuần, lần này em gây họa rồi.” “Em.” Mộc Tư Thuần bĩu môi nói: “Chị chẳng phải em ra mặt vì chị sao? Anh ta đi ở rể, ngoài muốn tiền của nhà ta ra thì chẳng có tác dụng gì, rước thêm phiền phức cho chị, lại còn dám hung dữ với chị
Mộc Tiêu Kiều lười biếng nói: “Mau báo cảnh sát đi, Tần Minh mà chết đuối thì tiêu đời đấy.”
Một tiếng ào vang lên, Tần Minh trồi lên mặt nước, anh men theo mặt dốc bên cạnh bò lên bờ.
Sau khi lên bờ, việc đầu tiên Tần Minh làm là xem điện thoại, nhưng màn hình tối đen, đây chỉ là chiếc điện thoại một nghìn tệ, không chống nước.

Tần Minh khó khăn lắm mới đợi được tin tức của Nhiếp Hải Đường, nhưng cứ như vậy bị cắt đứt rồi.
Tần Minh đứng lên, không nói lời nào đi thắng đến trước mặt Mộc Tư Thuần.
Mộc Tư Thuần thấy ánh mắt Tần Minh quá đáng sợ, cô ta giật mình, nói: “Tần Minh, anh muốn làm gì? Điện thoại hỏng rồi, tôi đền anh cái mới là được chứ gì, anh...
Chát
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Mộc Tư Thuần bị Tần Minh giảng một cái tát đến nỗi nghiêng cả đầu..