Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 344





Lên sân thượng?
Đây chẳng phải là tín hiệu tốt.

Bạch Ngọc Thuần và Tần Minh đang nói chuyện ở trước cửa phòng bệnh, sao Hà Mộng Cô có thể vòng qua cửa sau mà lên sân thượng được?
Hai người không suy nghĩ được nhiều, lập tức chạy về phía thang máy.

Khi bọn họ lên tới sân thượng, đã thấy Hà Mộng Cô đứng sát mép tường trên sân thượng của bệnh viện, một chân đã bước ra ngoài, sắp ngã từ tòa nhà cao hơn hai mươi tầng của bệnh viện xuống.

"Mẹ!" Bạch Ngọc Thuần vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất và kêu lên thất thanh: "Mẹ, mẹ đừng làm chuyện ngu ngốc"
Hà Mộng Cô dùng một tay nắm lấy lan can, một chân đã đưa ra ngoài, yếu ớt nói: "Con đừng tới đây, Thuần Thuần...!Mẹ cầu xin con đừng tới đây!"
Nếu không phải sân thượng đủ yên tĩnh, sợ là Tần Minh sẽ không nghe thấy được tiếng nói chuyện yếu ớt của bà ấy.
Bạch Ngọc Thuần khóc nức nở: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ xuống đây rồi nói chuyện được không?"
Tần Minh thật ra hơi nghi ngờ.

Hà Mộng Cô khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, sao vừa tỉnh đã muốn nhảy lầu?
Chắc không phải bà ấy tuyệt vọng vì biết con trai đầu độc mình chứ?
Nói thật, Tần Minh cho rằng nhà bọn họ thành như vậy hoàn toàn là do Hà Mộng Cô mà ra.

Bà ấy quá chiều con trai mới nuôi ra một đứa trẻ to xác, nhưng luôn dạy Bạch Ngọc Thuần phải nhường nhịn, cúi đầu chịu đựng.
Bạch Đại Hữu chỉ biết không ngừng đòi hỏi, Bạch Ngọc Thuần không ngừng hi sinh.

Bà ấy làm mẹ quá thất bại.
Nhưng Tần Minh vẫn báo cảnh sát, cố gắng làm hết sức mình.
Bên cứu hỏa nhanh chóng chạy tới, còn bơm một đệm phao ở phía dưới.


Hà Mộng Cô gây ầm ĩ như vậy, dưới tòa nhà của bệnh viện đã tập trung rất đông người.

Cho dù bệnh viện có người nhảy lầu không phải là chuyện hiếm lạ, cũng rất thường thấy, nhưng người qua đường vẫn bàn tán xôn xao.
Lúc này đã có rất nhiều người chạy lên sân thượng này.

Viện trưởng của bệnh viện, đội bảo vệ và bác sĩ điều trị đều tới.

"Cô Hà, cô xuống đây đi.

Bệnh viện chúng tôi đã có phương án toàn diện cho vấn đề của cô, cũng xin quỹ trợ giúp cho cô rồi, sẽ không tốn bao nhiêu tiền đâu." "Chị Hà, chị có mong muốn gì, có thể xuống đây rồi nói." "Mẹ, xin mẹ hãy xuống đây đi." Bạch Ngọc Thuần muốn đi qua nhưng sợ kích thích Hà Mộng Cô nên không dám qua.
Hà Mộng Cô chỉ lắc đầu nói: "Tôi không xuống đâu.

Gọi con trai tôi tới nói chuyện với tôi, bảo Đại Hữu qua đây"
Tần Minh nghe vậy thì thở dài.

Cô làm gì vậy? Trong mắt cô chỉ có đứa con trai bất hiểu mà không cần tới con gái nữa à?
Qua khoảng mười phút, vì muốn ổn định cảm xúc của Hà Mộng Cô, cảnh sát đã nhanh chóng dẫn vợ chồng Bạch Đại Hữu từ trong trại tạm giam tới.
Ban đầu Bạch Đại Hữu còn không biết tại sao mình phải quay về bệnh viện.

Kết quả, anh ta nhìn thấy bà mẹ già của mình đã bước một chân ra khỏi bức tường vây.

Thế này là không muốn sống nữa à? "Mẹ, mẹ xuống đây đi." Bạch Đại Hữu nói rất đáng thương: "Con biết mẹ giận con, hận con.

Nhưng con cũng không ngờ thuốc mà cậu Tào đưa cho con là thuốc độc.

Con chỉ muốn giúp cậu ta diễn một vở kịch, kiếm ít tiền thôi.

Con đã bị lừa, tất cả đều là sai lầm của cậu Tào kia.

Mẹ, mẹ qua đây đánh con đi."
Hà Mộng Cô thấy Bạch Đại Hữu qua thì tức tới phát khóc.

Bà ấy suy yếu, lảo đảo chực ngã bên vách tường của sân thượng, trông rất nguy hiểm.
Cho dù phía dưới đã lót đệm hơi, nhưng với sức khỏe của Hà Mộng Cô thì một khi ngã xuống chắc hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.
Đám Tần Minh chỉ có thể chờ đợi các chiến sĩ Phòng cháy Chữa cháy lên tầng cao nhất.

Bọn họ có thể leo qua cửa sổ lên, đẩy Hà Mộng Cô vào mà không ai hay biết.
Hà Mộng Cô vừa khóc vừa nói: "Thuần Thuần, mẹ có lỗi với con.

Con theo mẹ nhiều năm như vậy cũng chỉ có khổ sở, vất vả.

Con bị người ta bắt nạt mà mẹ không thể ra mặt cho con, mẹ vẫn luôn tự trách mình."
Bạch Ngọc Thuần cũng khóc: "Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi.

Chẳng phải con vẫn còn tốt sao? Con không để ý những chuyện đó đâu.

Mẹ, xin mẹ hãy xuống đây đi."

Hà Mộng Cô vẫn lắc đầu, nói: "Sau chuyện lần này, mẹ biết mình không thể để con phải chịu khổ nữa.

Tất cả đều là do người mẹ không hoàn thành trách nhiệm này mới khiến con mới phải chịu nhiều vất vả khổ sở như vậy." "Thật ra, mẹ vẫn giấu một bí mật.

Mẹ cũng không biết có nên nói cho con biết không."
Mọi người vừa nghe có bí mật thì dỏng tại lên nghe.

Thật không ngờ đấy! Một gia đình bình thường như thế thì có bí mật gì chứ? Chẳng lẽ Bạch Ngọc Thuần được bà ấy nhặt về nuôi?
Trước đây, Tần Minh đã nghi ngờ điều này.

Bạch Ngọc Thuần xinh xắn, da trắng lại cao gầy, quyến rũ.

Mẹ kiếp, sao gien di truyền tốt quá vậy?
Trái lại Hà Mộng Cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn gầy yếu.

Có lẽ năm tháng đã xóa mờ gương mặt xinh đẹp trong quá khứ của bà ấy, nhưng nhìn đường nét thế nào cũng không giống với một người đẹp.
Nhưng nhìn sang Bạch Đại Hữu, ngoại hình và dáng người khác biệt quá lớn.

Đặc biệt là bụng bia của Bạch Đại Hữu lộ rõ, hằng ngày lười biếng, râu cũng chẳng cạo.

Nếu nói anh ta là anh trai của Bạch Ngọc Thuần, nhìn thế nào cũng không giống.
Sau đó, Tần Minh cho rằng gien của ba Bạch Ngọc Thuần quá mạnh, ông ta chắc hẳn là một ông chủ đẹp trai.
Quả nhiên, Hà Mộng Cô lại nói: "Thuần Thuần, thật ra con không phải là con ruột của mẹ.
Yên lặng.

Bầu không khí trên sân thượng yên lặng một cách khác thường.

Không ngờ bọn họ lại gặp được chuyện như vậy.

Cho dù các bác sĩ đã gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ của người nhà bệnh nhân mà vẫn có cảm giác như đang xem kịch.
Hà Mộng Cô nói tiếp: "Hơn hai mươi năm trước, mẹ cưới ba của Đại Hữu.

Ông ta là một tên mê cờ bạc, mỗi ngày chỉ biết đánh bạc, không quan tâm tới hai mẹ con mẹ.

Mẹ với anh con bị đòi nợ cả ngày lẫn đêm, trốn tránh khắp nơi.

Mãi về sau, có một lần Bạch Kính Đình ba con bế con mới sinh xuất hiện ở trước mặt mẹ" "Ông Bạch rất đẹp trai, hào hoa phong nhã, nhưng ông ấy bị thương, hình như còn đang bị kẻ thù truy sát.

Mẹ dẫn ông ấy về quê thu xếp, giúp ông ấy trốn tránh kẻ thù, mẹ cũng tránh được chủ nợ" "Ông Bạch đã lấy hết tiền trên người trả sạch nợ nần cho nhà chúng ta.

Cuối cùng mẹ cũng có một thời gian được sống yên ổn.

Mà hàng ngày, ông Bạch giả làm ba của Đại Hữu trước mặt người khác.

Đúng lúc hai người đều họ Bạch nên rất dễ giấu người trong thôn.

Bạn bè thân thích đều hiểu nhầm ông Bạch là người chồng không rõ tung tích của mę." "Cho dù mẹ và ông Bạch giả làm vợ chồng, nhưng hơn hai năm đó là ngày tháng an nhàn nhất, vui vẻ nhất trong cả đời mẹ.


Nếu nó có thể kéo dài như vậy thì tốt biết bao."
Tim mọi người đập thình thịch.

Cho dù bọn họ đã đoán được kết quả, nhưng vẫn thấy lo lắng khi chờ Hà Mộng Cô tự mình nói ra.
Hà Mộng Cô buồn bã nói: "Nhưng kẻ thù của ông Bạch đã tìm tới.

Ông ấy không thể để con đi theo ông ấy mạo hiểm được, nên đã giao con lại cho mẹ, một mình dụ kẻ thù rời đi.

Từ đó tới nay cũng đã rất nhiều năm rồi."
Bạch Ngọc Thuần ngây người.

Không ngờ cô ấy không phải là con gái Hà Mộng Cô.

Ba thì không sai nhưng chẳng biết mẹ ruột là ai.
Bạch Đại Hữu cũng trợn mắt há hốc mồm nhưng không quá bất ngờ, nói thầm: "Tôi đã nói, tại sao em tôi trông xinh thế, trừ khi là đột biến gien.

Hóa ra con bé là con của người khác." "Con câm miệng lại cho mẹl" Hà Mộng Cô thấy con trai không tim không phổi thì lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể lể: "Mẹ hận vì sao con không chịu tiến bộ." "Nhiều năm như vậy, mẹ dành hết những điều tốt nhất cho con, nhưng con vẫn không chịu tiến bộ.

Con giống hệt với người ba không biết tung tích của con, mấy trò ăn nhậu, chơi gái, đánh bạc thì cái gì cũng thành thạo."
Bạch Đại Hữu phiền muộn phản bác: "Mẹ, con có chơi gái đâu." "Con câm miệng, nhiều năm như vậy...!Khu khụ, con đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho em gái con hả?" "Mẹ suốt ngày nhịn con, làm con...!Là mẹ quá bất công.

Bởi vì con là con ruột của mẹ nên mẹ luôn bất công, lúc nào cũng mong con có thể tiến bộ, hiểu chuyện.

Nhưng mẹ biết mình sai rồi." "Người khác đều nói nuôi con một trăm tuổi thì lo lắng hết chín mươi chín năm.

Đại Hữu, sau này mẹ không còn nữa, con chỉ có thể tự dựa vào mình thôi, sẽ không còn ai chuyên đi chùi đít thay con nữa."
Hà Mộng Cô kích động tới run người, vỗ vào bức tường.

Cơ thể suy nhược lại lảo đảo chực ngã.

Mọi người thấy vậy cũng khiếp sợ.
Hà Mộng Cô nghẹn ngào nói: "Thuần Thuần, con cũng là con gái của mẹ, mẹ không thể làm liên lụy tới con được nữa.

Mẹ hi vọng con có thể tha thứ cho những sai lầm trước kia của mẹ.

Tần Minh, cô Hà biết mình yêu cầu rất quá đáng, nhưng cô xin cháu hãy giúp đỡ Thuần Thuần nhà cô.

Cô Hà sẽ luôn chúc phúc cho cháu!"
Hà Mộng Cô nói xong thì không quay đầu lại, dứt khoát thả người nhảy xuống..