Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 449





Tần Minh lại không hề tức giận vì Lâm Viễn Vọng thờ ơ với anh.
Dù sao thì Lâm Viễn Vọng cũng đã chạy vạy khắp nơi hai tháng rồi, đã trải qua cảnh thói đời nóng lạnh, bị chủ nợ ép đến mức phải nhảy lầu, nào còn coi ai ra gì nữa.

Trừ khi người đó trực tiếp lấy ra mấy chục tỷ ném vào mặt ông ta.
Tên Minh chu môi mỉm cười nói: "Quả thực là tôi không có bản lĩnh gì, tôi chỉ có nhiều tiền mà thôi."
Lâm Viễn Vọng nhìn Tần Minh, hơi đờ đẫn nói: "Vậy câu có bao nhiêu tiền?
Tân Minh tự tin nói: "Có nhiều đến mức ông không thể tưởng tượng nối.
Vừa nghe thấy Tần Minh nói có tiền giúp đỡ nhà họ Lâm, đám chủ nợ đều yên tĩnh lại một lúc.

“Thật không đây là câu chủ nhà giàu nào thế? Chào ổi, đúng là tuấn tú "Đúng đấy, ông Lâm a, người ta có tiên cứu nhà họ Lâm của ông, sao ông không nói sóm?" "Chàng trai, cậu mang bao nhiêu tiền tới vậy?"
Tần Minh không muốn để ý đến những người này, họ đều là ma cà rồng, chỉ biết bóc lột lợi ích của người khác.

Nhưng mà, Bạch Hạo Thành bên cạnh bước ra nói: "Ông chủ Lâm, ông đừng để bị lừa, anh ta chỉ là tên đi ở rể nhà họ Mộc thôi, muốn tay không bắt giặc.
Cậu Trương còn nói: "Chứ còn gì nữa, anh ta có thể có bao nhiêu tiền chứ? Còn không có tiền mua quần áo, giày cũng thủng lỗ rồi, anh ta là một tên đi ở rể, cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiến."
Cậu Hạ cũng nói: "Tôi cảm thấy anh ta là một lên lừa đảo, cố ý kéo dài thời gian, ông chủ Lâm, ông phải suy xét lại."
Tần Minh nhíu mày, những người này mồm năm miệng mười, anh còn không có cơ hội nói chuyện với Lâm Viễn Vọng, anh xua tay nói: "A Long, khiến họ im miệng đi."
A Long đáp lại, lập tức hành động, cầm lấy một cây gậy trên đất lên, sau đó xoay người vung sang ngang, mà còn mặc kệ những người này có phản ứng kịp hay không, vung qua một cái cả đám người ngã xuống.

“Ôi!” Đa số đều là ông chủ và cậu chủ nhà giàu sống trong nhung lụa, làm sao có thể kịp thời phản ứng lại được? Tất cả đều bị A Long dùng gậy đánh ngã.
Một số ông chủ chửi ầm lên: "Đệch, con mẹ nó, lên hết cho tôi."
Bạch Hạo Thành và mấy cậu chủ nhà giàu khác chửi bởi: "Cùng lên đi, đánh chết con chó này đi." “Dừng lại!” Nhưng Lâm Vũ Nhu đứng ra phía trước bảo vệ Tần Minh, chỉ huy dân làng bày ra vòng bảo vệ hình bán nguyệt, bảo vệ đảm người Tân Minh ở bên trong.
Lâm Vũ Nhu mạnh mẽ quát mắng: "Đây là thổ trại của nhà họ Lâm tôi, đến lượt mấy người tới giở thói ngang ngược sao? Mọi người đứng lên bảo vệ anh Tần, đừng để bọn họ tiến đến gần.
Bạch Hạo Thành bị A Long đánh một gậy, mặt sưng đỏ lên, anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, chửi bởi: "Lâm Vũ Nhu, tôi không chế cô mà còn lấy ra mười tỷ làm sính lễ, cô còn có gì không hài lòng nữa? Cô cho rằng mình khảm kim cương đấy à? Thật sự cho rằng có thể bước vào được cửa nhà họ Tần sao?” "Anh...!Lâm Vũ Nhu vừa tức giận vừa bực bội, nhưng lại không biết phản bác lại như thế nào, còn sợ Bạch Hạo Thành càng nói nhiều hơn để mọi người biết rằng Lâm Vũ Nhu không biết là bị người đàn ông nào ngủ
Bạch Hạo Thành chửi bởi: "Anh cái gì mà anh? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Không phải lúc đầu vì tiền nên cô mới bán đứng.
Đột nhiên, Tần Minh nhặt một hòn đá trên đất lên, hai bước gộp một, đập vào trán Bạch Hạo Thành.

Bộp Bạch Hạo Thành đang kích động chửi bởi, không phát hiện ra vệ sĩ bên cạnh đã bị A Long quật ngã từ lâu, còn Tần Minh thì đập đả mà không có ai ngăn cản, máu của anh ta tung tóe khắp nơi ngay tại trận.

"A! Cái tên vô danh tiểu tốt này, anh chẳng qua chỉ là tên ở rể nhà họ Mộc mà thôi, ông đây ngay cả nhà họ Mộc còn không sợ, lão già Mộc Hải Nhiễm năm đó chỉ là một con chó không nhà, tên vô dụng bị chúng tôi đuổi ra khỏi Bắc Kinh, một tên đi ở rể nhãi nhép như anh, con mẹ nó, a!"
Bop!
Trong khi Bạch Hạo Thành mắng chửi đã chạm tới điều tối kỵ của Tần Minh, xúc phạm đến người nhà của anh, Tần Minh liền không thể thu tại lại được.

Tiểu bá vương của thị trấn Bạch Thủy đâu phải là tầm thường? Nói về đánh nhau, thi xem ai ác hơn thì Tần Minh chưa từng sợ hãi.
Đòn thứ hai của Tần Minh, Bạch Hạo Thành bị đá đập ngất ngay tại chỗ khiến máu chảy lênh láng khắp nơi.
Tần Minh vứt hòn đá dính máu đi, nhàn nhạt nói: "Còn ai không sợ chết không?"

Uh...!những người xung quanh đều rất sợ hãi khi thấy bộ dạng đánh ngất người ta mà cứ như không có chuyện gì của Tần Minh.

Vừa nãy thuộc hạ và vệ sĩ bên cạnh họ đều đã bị A Long đánh ngã rồi, cũng không thể tự mình lên sàn đánh nhau với người khác chứ?
Người nào người nấy đều im lặng không nói gì, sợ rồi.
Tần Minh vỗ vỗ tay, quay đầu lại nói: "Đúng là gợi đòn, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi đúng không? Tôi có thể nói chuyện rồi đúng không?"
Tần Minh nhìn xung quanh một vòng, đúng là không còn ai dám nói nữa, anh mới chậm rãi nói: "Ông chủ Lâm, ông ra giá đi, công ty chúng tôi có thể cho ông vay.

Lãi suất hàng năm tương đương với lãi suất của ngân hàng là được, điều kiện kèm theo thì thôi đi, tôi cũng không đặc biệt muốn thứ gì của nhà họ Lâm ông, nếu như sau này có hợp tác làm ăn thì hy vọng ông có thể ưu đãi bán hàng tốt cho chúng tôi."
Tất cả mọi người đều sững sờ, điều kiện này của Tần Minh không phải là cho không sao?
Tần Minh quả thực là cho không, nhưng cũng là bán ân tình, đối với Tần Minh mà nói thì tiền không là gì cả, lãi suất thấp vẫn còn có thể kiếm mấy trăm triệu, nhưng ân tình thì không chỉ có giá này đâu.
Nhất là vì anh muốn thu Trương Toàn Chân về dưới quyền chỉ huy của mình, phải giải quyết tốt chuyện ở đây, không thể quá tính toán lợi ích được.
Thật ra thực lực của nhà họ Lâm vẫn rất hùng hậu, biết nuôi các loại trùng độc quý hiếm, chỉ là cần vốn lưu động để vượt qua khó khăn khôi phục nguyên khí, sau một thời gian dài, nhà họ Lâm đã khôi phục trở lại rồi thì vẫn là một dòng họ giàu có kiếm ra tiền.
Tần Minh cho vay tiền lãi suất thấp, chẳng qua là kiếm được mấy trăm triệu mà thôi, đây là một ân tình vô cùng lớn đấy.
Những ông chủ đang chực đòi nợ há hốc môm.

"Sao có thể chứ?" "Kẻ tung người hứng? Định lừa chúng tôi sao?" "Vậy thì chỉ cần lát nữa trả lại tiền là xong.

“Thanh niên bây giờ ăn nói ba hoa, chắc còn chưa từng nhìn thấy một trăm triệu ấy chứ, còn chục tỷ, anh ta biết chục tỷ là khái niệm như thế nào không?"
Những chủ nợ đó vẫn không tin tưởng Trần Minh cho lắm, cho rằng Tần Minh đang khoác lác.
Nhưng Tần Minh không để ý đến họ, đúng là anh chưa từng nhìn thấy chục tỷ là bao nhiêu tiền, nhưng mà báo cáo doanh thu lợi nhuận quý của sản nghiệp tại khu vực Hoa Hạ mà Tống Dĩnh đưa cho anh đã là mấy chục tỷ đô la Mỹ rồi.

Lâm Vũ Nhu không nhịn được hỏi: "Anh Tân, ông nội tôi còn chưa đồng ý với điều kiện kèm theo của anh mà, anh, anh như vậy là đồng ý rồi sao?"
Tần Minh thở dài nói: "Mọi chuyện đã như thế này rồi, cứ kéo dài thì không biết những người này sẽ còn muốn làm gì, sợ là ba cô sẽ lại mất hết tự tin tìm cái chết.


Mạng người quan trọng, chuyện kia của tôi để sau vậy!"
Trương Toàn Chân ở bên cạnh nhìn hành động của Tần Minh, lại cười thầm.
Lâm Viễn Vọng thở phào nhẹ nhõm, hối hận nói: "Số tiền đền bù lần này nhiều như vậy, tất cả đều là tên vô ơn Tần Uy Viễn gài bẫy nhà họ Lâm chúng tôi, phần lớn hợp đồng đều là do hắn ta ký, số tiền bồi thường trên trời này cũng đều là do hắn ta đặt.

Kết quả thung lũng trùng độc cũng là do hắn ta làm nổ tung, uổng công trước đây tôi lại tin tưởng hắn ta như vậy." “Cậu Tần, cậu có bao nhiêu thì cho tôi mượn bấy nhiêu đi." Nói đến cùng, trong lòng Lâm Viễn Vọng vẫn không quá tin tưởng Trần Minh, chỉ dò hỏi một chút.
Tần Minh cười hờ hờ: "Nghe nói có người ném cho ông sáu mươi tỷ mà ông còn không nhận.

Tôi cho ông vay bảy mươi tỷ vậy, có đủ để khôi phục nhà họ Lâm ông không?"
Yên lặng, lời nói của Tần Minh khiến bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tần Minh cũng quá giàu rồi đúng không? Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì không phải là chân nhân? Một người trông không có gì nổi bật như Tần Minh mới là tài phiệt thực sự?
Không, đây có phải là chém gió chém rách trời rồi không?
Lâm Viễn Vọng cũng sững sờ, ông ta vốn dĩ không còn ôm hy vọng lại trở nên đơ ra như khúc gỗ.
Tần Minh nói: "Tôi không bao giờ đùa những chuyện như thế này, công ty của chúng tôi có đủ tiền để đầu tư dài hạn.

Đầu tư chục tỷ không là gì, đầu tư hàng trăm tỷ cũng có." ừng ực, những người xung quanh nuốt nước bọt, đầu tư hàng nghìn tỷ, đó là gì? Công trình dân sinh cấp quốc gia sao? Công nghệ hàng không vũ trụ sao? Anh muốn xây đập, xây dựng hệ thống tàu cao tốc không bằng?
Nhưng mọi người thấy Tần Minh vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, tự tin nói: "Ông chủ Lâm lại muốn từ chối một lần nữa sao?" "Tôi không tin!"
Đột nhiên, đằng sau đám đông có một tiếng chế giễu lớn vang lên: "Lâm Viễn Vọng, ông đừng ở đây người tung kẻ hứng để kéo dài thời gian nữa, tôi đã chịu đựng đủ vở kịch này của ông rồi, lập tức đền tiền cho tôi!".