Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 516: Cô Ta Sẽ Đồng Ý Chứ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bà ta nói: "Cậu Tần, tôi không ngại nhận thêm con gái nuôi nhưng đối phương là người thế nào? Cô ta sẽ đồng ý chứ?"
Tần Minh nói: "Đối phương có đồng ý hay không thì tôi chưa biết, tôi chỉ tìm kiếm người phù hợp điều kiện giúp các bà đã tốn không ít sức lực, còn chưa có thời gian nói chuyện với đối phương.

Tôi phải nói chuyện qua mới có thể chắc chắn được.

Về phần tính cách thì bà cụ Tào cứ yên.

tâm, tôi thấy cô ta vẫn tạm được, sẽ không quá tệ đâu."
Sếp Tào hơi mất hứng nói: "Vậy chẳng phải cô ta sẽ cùng vai về với tôi sao? Liệu cô ta có yêu cầu quyền kế thừa gì đó không?"
Tần Minh nói: "Vào lúc nhận con gái nuôi, nhà các ông có thể viết một bản phân chia về chuyện này.

Hơn nữa cũng chỉ là nhận con gái nuôi, sếp Tào còn sợ sao?"
Sếp Tào cười khan.


Ông ta vẫn sợ sau này sẽ xảy ra vụ bê bối như ra tòa tranh đoạt gia sản gì đó.

Bà cụ Tào gật đầu nói: "Cậu Tần, cậu cũng thấy đấy.

Nhà họ Tần cũ ở thành phố Hải hùng hổ dọa người, dựa vào bản thân có tiền nhiều thể lớn, bối cảnh thâm hậu mà hoàn toàn không coi nhà họ Tào ra gì, tùy ý bóp nặn.

Lần này chúng tôi đều dựa cả vào cậu đấy.

Nếu cậu không làm được có thể thông báo với thầy của cậu."
Tần Minh thấy khó chịu.

Nói trắng ra là bọn họ vẫn chưa tin mình? Bọn họ muốn thông qua mình mời Trương Toàn Chân đứng ra.

Nhưng mình chắc chắn sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Tần Minh đứng dậy hành động và nói chuyện giống như thầy bói nổi tiếng trong phim truyền hình: "Bà cụ Tào, bà yên tâm, cho dù đạo hạnh của tôi không cao bằng thầy nhưng vẫn đủ sức để đối phó vấn đề nhỏ này.

Các bà về chuẩn bị trước bàn làm phép, gạo nếp, đèn nhang, tượng Tam Thanh, kiếm gỗ đào, máu gà trống, lá bùa, chu sa và các đồ làm phép.

Tối nay, tôi sẽ dẫn người qua làm phép, đồng thời để bà nhận con gái nuôi luôn"
Sau khi thương lượng xong, Tần Minh lại rời đi.

Hai mẹ con nhà họ Tào ngồi trong phòng nhìn nhau.

Sếp Tào hỏi: "Mẹ, mẹ thấy Tần Minh này có làm được không? Vận may này thật sự thần kỳ vậy sao?"
Bà cụ Tào nhấp một hợp nước trà rồi nói: "Mẹ không dám nói chắc về chuyện này.

Con có biết VÌ sao Tần Minh trông có vẻ bình thường này lại trở thành con rể nhà họ Mộc không?"
Sếp Tào lắc đầu: "Có thể tại nhà họ Mộc tương đối khiêm tốn? Cô Mộc thích loại người bình thường như vậy?"
Bà cụ Tào nói: "Sao có thể chứ! Lúc đó Mộc Hải Nhiễm bị bệnh nặng có thể sẽ mất bất kỳ lúc nào, đưa tới viện dưỡng lão Nam Sơn cũng không chữa được.


Trường chân nhân đã nghĩ cách hóa giải vận xui, tìm được Tần Minh.

Sau khi cậu ta vào ở rể thì Mộc Hải Nhiễm hết bệnh, chuyện anh em nhà họ Mộc đấu đá lẫn nhau cũng lộ ra, nguy cơ của nhà họ Mộc cũng qua.

Con nói xem chuyện này có thần kỳ không?"
Sếp Tào xoa tay nói: "Vậy chúng ta cũng phải thử mới biết được.

Nếu cậu ta không làm được, chúng ta sẽ ép Trường chân nhân phía sau cậu ta ra tay.

Trường chân nhân thân thiết với nhà họ Tân, không cần làm pháp sự cũng có thể giải quyết được đấy."
"Chúng ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi" Bà cụ Tào lặng lẽ thở dài: "Mẹ hi vọng cậu Tần này có thể mang tới vui mừng bất ngờ cho mẹ"
Lúc xế chiều, Tần Minh tới thăm Trần Mục Linh trong bệnh viện.

Triệu Mộng Hoa không có ở đây, Trần Mục Linh có gia đình nhưng người nhà đều không để ý tới cô ta.

Tần Minh cũng hơi thương hại cô ta.

Anh nhớ học kỳ trước, cô ta được cậu La giàu có lái chiếc xe Ferrari chở đi hóng gió, kết quả anh ta không thắt dây an toàn bị chết vì tai nạn giao thông.

Nhà họ La ở thành phố Quảng cũng có chút thể lực, ép cho Trần Thiêm không còn cách nào, đành phải buộc cô ta cưới người đã chết, bắt cô ta đền mạng.

Lúc đó, Trần Thiêm làm ba lại không định cứu con gái, vẫn là Tần Minh ra tay giúp đỡ.

Bây giờ Tần Minh nghĩ lại, có phải Trần Mục Linh ở nhà cũng rất hiếm khi cảm nhận được hơi ấm của gia đình không? Nếu vậy, cô ta cũng là một người đáng thương.

Trần Mục Linh đột nhiên vừa vuốt tóc vừa khoe ra điểm mạnh trên gương mặt, nói với Tần Minh vẫn đứng ở cửa nhìn: "Cậu đến thì vào đi, đứng ở cửa làm gì?"
Tần Minh cười thầm.


Không ngờ cô nhóc này còn vội vàng trang điểm? Đúng là chúa làm đỏm.

Tần Minh nhìn Trần Mục Linh, thấy hôm nay trông cô ta đã đỡ hơn nhiều, vẫn xinh đẹp như trước.

Anh nói: "Cô gái được tôi nhờ cậy tới đây lần trước đã nhờ người giúp đỡ nên chuyện của cậu có cơ hội xoay chuyển rồi.

Chuyện vặt vãnh còn lại thì để tôi xử lý cho.

Cậu yên tâm đi, nhà các cậu sẽ mau chóng ổn thôi."
Sau khi Trần Mục Linh nghe được thì ở một tiếng và nhìn về phía Tần Minh, theo bản năng giơ tay che ngực.

Cô ta chợt nhớ lại cảm giác khi tay anh chạm vào ngực mình trong suối nước nóng lúc trước, hai má chợt ửng hồng vì ngượng ngùng.

Trần Mục Linh cắn môi và cúi đầu, thầm nghĩ: "Rõ ràng là cậu, cậu đúng là một tên lừa gạt."
Nhưng cô ta biết thì sao chứ? Tần Minh đã liều mạng cứu cô ta, sau đó cô ta vẫn luôn hiểu nhầm anh.

Lần này, anh lại tới cứu cô ta, còn mặc đồ con gái vì không muốn bị hiểu nhầm.

Trần Mục Linh nhớ tới đây thì cảm thấy mình quá đáng, quả thật là vô lý, năm lần ba lượt hiểu nhầm Tần Minh mà từ trước tới nay mỗi khi cô ta gặp rắc rối, anh luôn là người xông tới trước tiên.

Nhớ tới những chuyện này, cô ta lại cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn, không có ấn tượng xấu với Tần Minh mà trái lại còn có chút thiện cảm.

.