Nhưng không ngờ Trần Mục Linh lại xuất hiện ở đây.
Tần Thọ cũng trợn mắt há mồm, anh ta có thể nói gì đây? Người nhà đã cảnh cáo anh ta không được động vào nhà họ Trần và Trần Mục Linh, đối phương có người che chở, hậu thuẫn lớn mạnh.
Bọn họ không chỉ đánh vệ sĩ của anh ta mà còn đánh cả anh ta, vậy mà người nhà không dám tức giận, chỉ cảnh cáo Tần Thọ, có thể thấy người đàn ông đằng sau đối phương đáng sợ cỡ nào.
Đang lúc hai bên giằng co, Tào Tương Lương thấy thế, cho rằng cơ hội nịnh bợ đã đến, lập tức chạy đến trước mặt mọi người quát lớn: "Trần Mục Linh cô điên rồi sao? Đây là nơi cho cô đến đấy à? Lập tức xin lỗi cậu lần mau.
Ha ha ha, cậu Tần, xin lỗi, thực ra tôi vẫn chưa làm tốt công tác tư tưởng cho cô em gái này..."
Chát!
Tần Thọ đột nhiên tát anh ta một cái, mắng to: "Tào Tương Lương anh điên à? Cô Trần là người anh có thể quát tháo sao? Anh cút sang một bên cho tôi! Không, anh xin lỗi cô Trần trước đã!"
Tào Tương Lương ngây người vì bị đánh, anh ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng anh ta nào dám nói không, liền vội vàng xin lỗi Trần Mục Linh.
Bà cụ Tào nhìn thấy cháu trai vô dụng như thế, cho dù cưng chiều thế nào cũng thất vọng thở dài.
Ngược lại Tần Thọ ấp úng nói: "Thì ra là, là cô Trần, vinh hạnh, vinh hạnh được gặp"
Trần Mục Linh liếc nhìn, Tần Thọ ban nãy còn phách lối sao bỗng sợ rồi?
Trần Mục Linh vui vẻ trong lòng, nghĩ bụng: "Tần Minh quả nhiên nói không sai, anh ta bị dạy dỗ, không dám làm gì mình.
Tần Minh quả nhiên lợi hại"
Đám người cũng kinh ngạc, nhất là Tào Tương Lương, Trần Mục Linh lúc trước anh ta giúp Tần Thọ theo đuổi sao hôm nay đột nhiên biến thành con gái nuôi của bà cụ? Vậy sau này cô ta có vai vế cao hơn anh ta à?
Trần Mục Linh nói: "Nếu biết tôi ở đây thì sao còn không mau đi? Trên thiếp mời của nhà họ Tào chúng tôi không có tên anh.
Hay là...!Anh đến xin lỗi mẹ nuôi tôi?"
Trần Mục Linh ôm cánh tay bà cụ Tào, thể hiện quan hệ mẹ con nuôi của hai người.
Tần Thọ sững sờ đứng tại nguyên chỗ, Trần Mục Linh và bà cụ Tào nhận nhau làm mẹ con nuôi sao? Vậy chẳng phải chứng tỏ anh ta cũng không động được vào nhà họ Tào?
Vậy những gì anh ta gặp phải ở nhà họ Tào là phí công vô ích sao?
Bà cụ Tào quan sát bầu không khí, bỗng nói với vẻ hiền lành: "Không sao, không sao, đến nhà thì là khách, trước đó cậu Tần xảy ra chuyện
nhà chúng ta, trong lòng tôi cũng áy náy.
Nào, đây là một chút thành ý, xin cậu Tần nhận lấy.
Chuyện đã qua thì hãy cho qua nhé"
Bà cụ Tào đưa chiếc vòng tay trên cổ tay mình ra, đó là cổ vật triều Minh, có giá trị không nhỏ, hiển nhiên là bà cụ nổi hứng nhất thời.
Một khi Tần Thọ nhận vòng tay coi như Tần Thọ đồng ý không so đo chuyện anh ta bị ức hiếp ở nhà họ Tào.
Trần Mục Linh nói: "Được rồi, nhận lấy sau đó đi đi."
Mặc dù trong lòng Tần Thọ uất ức, vẫn muốn đòi tiền nhà họ Tào, nhưng nhìn thấy Trần Mục Linh, ý định của anh ta lập tức bay sạch, người đàn ông trong tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ kia rất giỏi đánh nhau, gia thế của đối phương quá lớn mạnh, anh ta không thể trêu vào.
"Cảm ơn bà cụ Tào" Tần Thọ bị ép nhận vòng tay, giả bộ như vui
mừng lắm: "Bà cụ Tào, chuyện trước đó tuy nguy hiểm nhưng bây giờ tôi vẫn ổn, tôi không so đo nữa.
Còn chuyện cưới xin của tôi và Tào Nhụy Vân, tôi thấy để sau lại bàn bạc đi.
Bây giờ tôi phải về Thượng Hải điều trị, không quấy rầy bà nữa.
Ngụy Quốc Bình, đi thôi."
Ngụy Quốc Bình nhìn Trần Mục Linh với vẻ ẩn ý, ông ta cũng hiểu, nhà
họ Tào được người ta che chở, không động vào được, lần này Tần Thọ chỉ có thể ngậm bồ hòn, không lấy được cái gì mà còn bị thương tích đầy mình.