Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 555: Cái Này Cũng Khoa Trương Quá Rồi Đấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôn Thường Hi nói: "Nhưng mà người nhà muốn tôi trở về, bởi vì nhà chúng tôi có kẻ thù, đối phương rất mạnh, còn là kẻ liều mạng, bây giờ ngóc đầu lên rồi.

Một mình tôi ở bên ngoài người trong nhà không yên tâm.

Cậu cũng đã gặp Phương Mân đó rồi, là do kẻ thù sắp xếp ông ta tới.

Vốn dĩ Phương Mân là học trò của ông nội tôi, tiền đồ xán lan rộng mở, nhưng đáng tiếc ông ta phạm sai lầm rồi trở thành tội phạm bị truy nã.


Ông ta luôn lẩn trốn ở Đông Nam Á, nếu như không có người giúp đỡ thì không thể trở về được"
"Phương Mân không nói ra kẻ đứng sau vụ bắt cóc mẹ tôi, thật ra tôi cũng biết ai đã làm việc đó, tôi không thể ở một mình bên ngoài khiến người nhà lo lắng được.

Đồng thời, tôi cũng muốn giúp gia đình mình giải quyết rắc rối này, tôi cũng bắt buộc phải quay về
Trong lòng Tần Minh sững sờ, không ngờ tối nay lại liên quan đến chuyện nhà của Tôn Thường Hi.

Gia cảnh của cô ấy phức tạp như vậy, Tần Minh cũng không tiện hỏi quá nhiều.

Tần Minh nói: "Cũng không sao cả, với năng lực của chị thì dù sao về Bắc Kinh cũng làm cảnh sát.

Ở nơi nào không quan trọng, đều là bắt tội phạm, phục vụ nhân dân"
Tôn Thường Hi cười khổ, lắc đầu nói: "Trở về rồi, tôi sẽ không được tự do như vậy nữa, không thể làm những gì mình muốn, cũng không thể thực hiện được lý tưởng của mình".

Tần Minh bất mãn nói: "Đã là thế kỷ hai mốt rồi, thế mà lại còn kiểu ba mẹ khống chế tự do của con cái sao? Ba mẹ chị cũng thật quá đáng,
còn định không cho chị đi làm việc không bằng"

Tôn Thường Hi nói: "Cậu không hiểu, khi cậu ở trong thân phận đó, cho dù cậu không tình nguyện thì cậu cũng phải làm.

Có một số chuyện cần có người hoàn thành, mà tôi vừa hay chính là người đó"
“ẦY” Tần Minh nghe vậy rất có xúc cảm, kể từ khi trở thành người giàu nhất thế giới, quả thực anh tự do hơn rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều sự tự do, đúng là môi trường sống khác nhau thì cuộc sống cũng khác.

Tần Minh phát hiện ra mình rất giống với Tôn Thường Hi, cả hai đều khao khát và theo đuổi một loại tự do, một loại tự do có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình, nhưng họ đều bị ảnh hưởng bởi những yếu tố nhất định.

Tần Minh cảm khái nói: "Tôi không thích cuộc sống gượng ép, đó là cuộc sống của kẻ thất bại.

Cho dù sống không tốt, chỉ cần không phải bản thân mình gượng ép mà sống cũng là sống theo cách của bản thân mình"
Tôn Thường Hi mím môi, trong lòng có cảm giác đồng cảm rất lớn, cô ấy mỉm cười nhìn Tần Minh, như thể đã tìm được một người bạn tri âm.

Nhưng dường như cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này, cô ấy lại nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về Bắc Kinh với mẹ tôi, mẹ tôi đích thân đến thành phố Quảng chủ yếu không phải để bàn chuyện kinh doanh mà là bắt tôi về.

Sau này, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."

Tần Minh lẩm bẩm: "Cũng không nhất định, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, sau này tôi sẽ mở rộng kinh doanh đến Bắc Kinh, như vậy liền có thể gặp nhau rồi"
Tôn Thường Hi cười cười nói: "Trong lòng cậu hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ, hôm nay cậu cũng đừng về nữa, nói chuyện với tôi đi, ngồi đến sáng, thế nào?"
Tần Minh ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: "Làm, làm đến sáng á? Ở đây sao? Cái này cũng khoa trương quá rồi đấy?"
Anh nhìn quanh du thuyền, biển cả mênh mông, trời tối đen, trên đầu
còn có trăng tròn, trên du thuyền cũng chỉ có vài người làm, nhưng họ đều ở trong cabin chờ lệnh, nếu không có lệnh thì tuyệt đối sẽ không lên sàn trên tầng thượng.

Tôn Thường Hi nói: "Ba bốn giờ rất vô vị, cậu không chịu được sao? Cùng nhau ngồi đến khi mặt trời mọc đấy, cậu định bỏ tôi lại một mình rồi đi ngủ đấy à, để tôi ngồi một mình đến khi trời sáng chắc?"
Tần Minh trợn mắt, trong lòng run lên, không ngờ Tôn Thường Hi thường ngày nghiêm túc lại có một mặt như vậy, đầu óc cởi mở làm đến khi mặt trời mọc? Anh thật sự không thể chịu đựng được đâu.

Dù sao thì Tần Minh vẫn là một người đàn ông.

.