Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 556: Này! Tần Minh Cậu Cũng Uổng Đi!





Trong khoang thuyền, hai đầu bếp hàng đầu đang chuẩn bị các món ăn, một cô giúp việc đang xếp đồ ăn.

Trong buồng lái, A Long đang nói chuyện với vợ, thề thốt tối nay thật sự có nhiệm vụ, không phải ra ngoài phóng túng.

Tần Minh nhìn mọi người và cảm thấy khó có thể mở miệng.

Anh điều người đi chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Chẳng lẽ lại nói rõ ràng với đám đàn em của mình, tối nay tôi muốn làm đến sáng, các anh mau lăn đi à?
Ôi, da mặt Tần Minh hơi mỏng.

Nhưng đối mặt với “lời mời nhiệt tình” của cô gái xinh đẹp như Tôn Thường Hi, Tần Minh cũng có chút đứng núi này trông núi nọ, ý chí không được kiên định.

Tục ngữ có câu nói rất hay, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, sau khi xảy ra quan hệ lần trước, anh ăn quen mui, không kìm chế được.

Anh tập trung mọi người lại và nói: "E hèm, tối nay tôi có chuyện quan trọng muốn trao đổi với khách, mọi người ở lại không tiện, tất cả đều về hết đi."

Các công nhân không có ý kiến gì, duy nhất chỉ có A Long cười rạng rỡ như muốn nói "ông chủ thật giỏi".

Tần Minh nghẹn lời, cho A Long một biểu cảm "Anh mau cút ngay cho tôi".

Trước khi A Long đi còn nói: "Tôi có đặt một hộp vũ khí khác ở trong phòng sách trên du thuyền, khi cậu chủ gặp phải nguy hiểm có thể dùng nó.

Căn cứ vào đài khí tượng thông báo, tối nay vùng biển gần đây sẽ gió êm sóng lặng.

Tối nay, tôi sẽ cùng Tất Nguyên dọn sạch quanh đây và để ý định vị của du thuyền, bảo đảm không ai tới làm phiền sự nghỉ ngơi của cậu chủ"
Tần Minh lúng túng nói: "Khụ khụ, tôi biết rồi.

Anh Long cũng về sớm cho vợ anh khỏi hiểu nhầm"
Tần Minh đuổi một đám người phía dưới, sau đó cầm ít thức ăn và rượu lên boong thuyền.

Anh thấy Tôn Thường Hi đã tắm xong, mặc áo tắm màu trắng để lộ ra đôi chân dài miên man, ngồi trên số pha ở boong thuyền hóng gió biển, ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạch trên bầu trời đêm.

Tần Minh thấy tội lỗi, vẫn không nhịn được nói: "Mẹ chị tỉnh rồi, cử hỏi chị đang ở đâu.

Chị có muốn về thăm bà ấy không?"
Tôn Thường Hi căm tức mở một chai rượu nói: "Bà ấy an toàn là được, tối nay tôi không về.

Mẹ tôi là người thích quản lý tốt nhất, từ nhỏ đến lớn chuyện gì bà ấy cũng bắt tôi phải làm theo "tiêu chuẩn của mẹ”.

Tôi thích vận động nhưng bà ấy cứ bắt tôi học đàn dương cầm.

Tôi thích nghịch sủng, bà ấy lại bắt tối chơi gôn.

Một nửa nguyên nhân tôi trốn tới thành phố Quảng tham gia công tác là do mẹ tôi bắt tôi học nấu ăn.


Bà ấy nói một người phụ nữ phải biết nấu ăn ngon mới có thể là một người vợ tốt.

Ôi...!Tôi bị ép tới sắp phát điên rồi".

"..." Tần Minh gãi cằm.

Anh không ngờ trước đây Tôn Thường Hi phải sống trong áp lực như vậy.

"Cậu uống với tôi, nghe tôi nói chuyện nhé." Tôn Thường Hi ném chai rượu đã uống cạn rồi cướp lấy chai rượu trên tay Tần Minh, vừa đối chiếu vừa tâm sự: "Tần Minh, cậu không biết đâu, nguyện vọng lớn nhất của tôi trước đây là làm một đứa trẻ trong gia đình bình thường, không cần suy nghĩ về thân phận của mình, có thể làm chuyện mình thích làm, không phải chịu áp lực lớn như vậy."
"..." Tần Minh nhìn môi Tôn Thường Hi chạm vào miệng chai.

Anh đã uống qua chai đó rồi.

Cô ấy dường như không để ý tới chuyện hôn gián tiếp này.

Tôn Thường Hi uống từng hớp rượu, rượu chảy dọc theo khóe miệng xuống cổ, sau đó tới cổ họng cuối cùng rơi xuống phía dưới xương quai xanh và biến mất theo đường sự nghiệp.

"Này! Tần Minh, cậu cũng uổng đi!" Tôn Thường Hi nói.

"Ừ, à, tôi uống, tôi uống đây." Tần Minh liếm môi và thầm lắc đầu, cảm thấy Tôn Thường Hi có quá nhiều phiền muộn vẫn luôn đè nén trong lòng không thể nói ra, cho nên mới tìm anh để tâm sự.

"Chẳng lẽ là ngồi đến sáng chứ không phải làm đến sáng à?" Tần Minh thầm nghĩ.

Nói thật, nếu làm đến sáng, Tôn Thường Hi không phải nên chủ động một chút sao? Mà các loại dấu hiệu lúc này cho thấy đó dường như chỉ là một sự hiểu nhầm.

Hai người đang ngồi trên sô pha ở boong thuyền nói chuyện rất thoải mái.

Qua cuộc nói chuyện này, Tần Minh đại khái cũng biết được gia cảnh và phiền não của Tôn Thường Hi.


Cho dù nhà họ Tôn ở thủ đô không tính là gia đình quyền quý giàu có nhưng ông cụ Tôn là cán bộ quan trọng của đất nước, từng đứng đầu một địa phương, cũng có đóng góp lớn cho sự phát triển kinh tế của quốc gia, là lãnh đạo lão thành nổi tiếng trong nước.

Còn ba của Tôn Thường Hi bây giờ cũng là lãnh đạo cấp phó bộ.

Đúng là gia đình rất danh giá, có tiền cũng khó sánh được.

Cho nên người trong nhà kỳ vọng rất cao về Tôn Thường Hi, hi vọng cô ấy có thể cưới được được danh môn vọng tộc cho môn đăng hộ đối.

Nhưng Tôn Thường Hi không có hứng thú về điều này, làm vợ của chính khách trong tương lai à? Cô ấy chỉ muốn hoàn thành mục tiêu và lý tưởng trong cuộc đời mình, cho nên luôn trốn tránh sự sắp xếp của gia đình.

Nhà họ Tôn càng ép thì Tôn Thường Hi trốn càng nhanh hơn.

Bây giờ, mẹ cô ấy đích thân tới tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết một kẻ thù của nhà họ Tôn trước đây muốn trả thù, bắt cô ấy về.

Tôn Thường Hi uống một lúc lâu thì ợ hơi, giơ tay vẫy Tần Minh, nói: "Tần Minh, cậu biết tôi thấy thỏa mãn nhất là vào lúc nào không? Chính là vụ án đầu tiên mà tôi phả được.

Đó là một vụ án giết người đó đã lưu lại mấy chục năm.

Khi tôi bắt được hung thủ, người nhà nạn nhân cảm ơn tôi, tôi cảm thấy tôi sinh ra chính là để làm chuyện này."
"Nhưng người nhà đều cảm thấy tôi không nên làm nghề này, nói quá nguy hiểm.

Bọn họ cảm thấy những chuyện đó cứ để cho cán bộ cơ sở làm thì tốt hơn, tôi là hòn ngọc quý trên tay bọn họ phải được đối xử khác"
"Cái này có gì mà đối xử khác biệt chứ? Chẳng phải tôi cũng chỉ có hai mắt, hai chân? Tôi cảm thấy tôi là một người bình thường, tôi muốn làm chuyện mình muốn, bảo vệ dân thường chẳng phải là một sự nghiệp rất cao cả à?".