Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 567: Người Anh Em Cậu Có Xe Không





Triệu Chính Ngôn lại nói tiếp: “Tần Minh, cuộc gặp gỡ của chúng ta chính là định mệnh đấy”
Tần Minh không vui nói: “Cút, cậu cũng chẳng phải gái đẹp, định mệnh cái quần què.

Cậu có chuyện gì? Không có thì lượn đi chỗ khác chơi”
Triệu Chính Ngôn lại nói: “Không đâu, Tần Minh, tôi...!tôi muốn hoán đổi với cậu.”
“Đổi cái gì?” Tần Minh hỏi.

Triệu Chính Ngôn đáp: “Đổi thân phận.

Mặc dù nhà tôi giàu nhưng vì một số chuyện nên tôi sống không vui vẻ gì, tôi còn rất tuyệt vọng, tôi không muốn ở căn nhà đó môi trường đó thêm một giây nào.

Tôi muốn đổi thân phận, đổi một cuộc đời”
“..” Tần Minh cảm thấy trên Triệu Chính Ngôn ngày đúng là già mồm, nhà cậu giàu như thế mà bất mãn cái gì nữa?

Tần Minh cố ý nói: “Điên, tôi đổi thân phận gì với cậu?”
Triệu Chính Ngôn đáp: “Người anh em, cậu có xe không? Có nhà không? Có vợ chưa cưới xinh đẹp không? Tiền tiêu vặt một tháng của tôi là năm trăm nghìn, tôi có nhà có xe còn có vợ chưa cưới xinh đẹp nữa, đều cho cậu hết”
“Cầu xin cậu giúp tôi, tôi không muốn sống cuộc sống như bây giờ nữa, cho dù nghèo khổ một chút, bình thường một chút cũng được, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường thôi.

Cậu có yêu cầu gì cứ nói đi, cậu xem hai chúng ta gần như giống hệt nhau, ba mẹ tôi cũng ít quản lý tối lắm, cũng chưa chắc họ sẽ nhận ra đầu.

Xin cậu đấy, cho dù ba hay năm năm cũng được, tôi không muốn sống cuộc sống trước đây nữa.”
Nói đến câu sau, không ngờ Triệu Chính Ngôn lại hơi nghẹn ngào.

Tần Minh sững người, trước đây cậu ta sống thế nào vậy? Chẳng phải có tiền, có xe, có nhà, còn có cả vợ chưa cưới xinh đẹp à? Sao lại sống đau khổ như vậy?
Cậu ta còn muốn trốn chạy, Tần Minh nghe xong thì trong lòng hơi muốn bỏ cuộc rồi, thân phận của cậu ta cũng không thấp, sống thảm đến thế sao? Liệu có trò mèo gì không đây? Thực ra người bị lừa không phải Triệu Chính Ngôn mà là anh?
Nhưng Tần Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, đằng sau anh là cả tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, đây là điều mà Trương Toàn Chân không biết, anh có tự tin để quay lại, anh có thể tiến có thể lùi.

Tần Minh nghĩ ngợi, không thể đồng ý quá sớm.

Chuyện này phải bàn bạc với Trương Toàn Chân đã, đã diễn thì diễn cho trót, làm phép thì phải làm cho ra yêu ma.

Tần Minh mắng: “Khùng điên.

Ông chủ, tính tiền”
Tần Minh trả tiền rồi vội vàng rời đi, nhưng Triệu Chính Ngôn cũng bám theo cả quãng đường.

“Anh Tần, xin anh đấy.

Anh muốn cái gì? Trường chân nhân đã nói rồi, người đầu tiên tôi tìm thấy trông giống tối ở thành phố Quảng mới có thể là người thay đổi quỹ đạo cuộc sống của tôi, làm cuộc sống của tôi tốt lên.

Tôi tin tưởng, tôi cũng đến thành phố Quảng, cũng đã tìm thấy rồi.


Đây chính là ý trời mà.

Anh Tần, anh muốn tiền tôi có thể cho anh tiền, bao nhiêu cũng có thể cho anh được.”
Tần Minh vừa đi vừa nhớ lại, trong tài liệu Olmei điều tra, tên Triệu Chính Ngôn này là con trai của Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc, cậu ta vẫn còn một người anh em sinh đôi khác trứng tên là Triệu Hiển Ung.

So với Triệu Hiển Ung thì quả thật Triệu Chính Ngôn rất bình thường, nhưng không hề có bất cứ lời đồn bạo lực gia đình nào, từ nhỏ đến lớn Triệu Chính Ngôn cũng không thiếu thứ gì, sao tên này lại muốn chạy trốn như vậy?
Anh thực sự nghĩ không ra.

Nhưng những điều này không phải trọng điểm, anh cũng không phải Triệu Chính Ngôn.

Tần Minh vẫn phải hành động theo kế hoạch, lơ cậu ta hai ba ngày, đợi anh thu xếp xong rồi miễn cưỡng đồng ý, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Nhưng hai người một trước một sau đi trên vỉa hè, đột nhiên Tần Minh nhận thấy bầu không khí không ổn lắm, ánh đèn đường trên con đường ở làng đại học nhấp nháy, mặc dù trời tối nhưng cũng không tới nỗi trên đường không có lấy một bóng người chứ? Bình thường con đường này có rất nhiều người qua lại.

Tần Minh cảm thấy bầu không khí không ổn, anh nhanh chóng gọi cho A Long nhưng kết quả lại không gọi được!
Trái tim Tần Minh run lên, bây giờ xảy ra chuyện rồi, anh lập tức gửi tin nhắn cho Tổng Dĩnh, bảo cô ta cử người đến ngay.

Tần Minh nhìn trước nhìn sau, con đường mà tôi không có một ai, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tần Minh lập tức hỏi: “Triệu Chính Ngôn, cậu thường bị người ta theo dõi à?”
Triệu Chính Ngôn sững sờ, đáp: “Đâu có, mặc dù tôi không dễ gây thiện cảm nhưng cùng lắm bọn họ chỉ bắt nạt tôi về thể xác và đòi tiền tối thôi, không ai rảnh mà đi theo dõi tôi đâu.”
Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc xe việt dã từ ngã tư phía trước phóng ra, mấy người đàn ông cao to nhanh chóng nhảy xuống xe, xông thẳng về phía Tần Minh.

Từ trang bị và vẻ ngoài của họ, có thể chắc chắn là lính đánh thuê nước ngoài.


Hơn nửa người trên xe còn cầm súng giảm thanh chĩa về phía Tần Minh và Triệu Chính Ngôn.

Có lẽ là hai người quá giống nhau nên tên sát thủ hơi do dự, cho Tần Minh cơ hội để phản ứng.

Suy nghĩ của Tần Minh xoay chuyển, sau đó anh nhanh chóng hiểu ra, lần này là ám sát mình, anh lập tức kéo Triệu Chính Ngôn nằm xuống đất để tránh nguy hiểm.

Tần Minh phản ứng rất nhanh, anh đứng lên rồi lập tức xoay người bỏ chạy vào con hẻm nhỏ quanh co.

Đột nhiên lại một chiếc xe việt dã từ phía trước lao ra chặn đường, trên xe lại có vài tên lính đánh thuê nước ngoài, không cần đoán cũng biết bọn họ là một nhóm sát thủ.

Trên con đường mờ tối này không có camera, Tần Minh thật sự là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không linh mà.

Một tiếng rầm vang lên, lại một chiếc Mercedes ở phía sau xông ra đâm vào chiếc xe việt dã phía trước, khiến người trên chiếc xe việt dã phía trước ngã xuống đất, chiếc Mercedes đó chẳng phải là chiếc mà A Long thường hay đưa đón Tần Minh sao?
Cửa sổ xe hạ xuống, A Long ngồi ở ghế lại mặt đầy máu, thở hổn hển hét lên: “Mau”
Tần Minh không lo được nhiều như thế, anh lập tức kéo Triệu Chính Ngân đang ngơ ngác lao tới.

Hai người lên xe, A Long lập tức quay đầu xe chạy đi.

Tần Minh nhìn A Long ở ghế lái, trên người và đùi đều bị trúng đạn rồi, chỉ cầm máu đơn giản.

Tần Minh hỏi: “Chuyện gì vậy? Anh bị đánh úp sao?”.