Tần Minh gọi điện cho Hầu Khánh, Hầu Khánh lại thông báo cho một vài người bạn, thông báo tiếp cho Niên Lão Lục.
Dưới ánh mắt kinh hãi, kỳ quái và tôn kính của Niên Lão Lục, anh đã cứu được chị dâu Bạch bị hoảng hốt và sợ hãi quá mức, cũng giữ lại được ngón tay chị ta.
Bạch Ngọc Thuần chờ ở ngoài quán bar, thấy chị dâu mình vẫn lành lặn không sứt mẻ gì thì vô cùng vui mừng: "Đàn anh Tần, anh đúng là lợi hại.
Chị dâu, chị không sao chứ?"
Chị dâu Bạch bị hoảng sợ quá mức, người vẫn đang run, không nói được câu nào, đi được hai bước chân đã mềm nhũn, khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần, chị ta òa lên khóc.
Tần Minh nhìn Bạch Ngọc Thuần, âm thầm lắc đầu, bà chị dâu này đối xử với cô ấy tệ như vậy mà cô ấy lại lấy ơn báo oán, có phải là hiền lành quá rồi không? Chẳng lẽ cô gặp nhiều chuyện không công bảng, nhiều chuyện xui xẻo như vậy mà không oán hận sao? Tần Minh nói: "Anh về trước đây.
Ngọc Thuần, sau này em phải nhìn xa trông rộng hơn, tiền cũng phải cất kỹ một chút"
"Cảm ơn anh, đàn anh Tần, anh đúng là ngôi sao may mắn của em"
Bạch Ngọc Thuần cảm kích cúi người thật thấp để chào Tần Minh, bởi vì cô hơi gầy yếu, quần áo trên người là hàng chợ, rộng thùng thình, vừa cúi người đã lộ ra một vùng trắng như tuyết.
Tần Minh vừa nhìn đã thấy một nửa bầu ngực, trong lòng thầm nghĩ dáng người đàn em thật đẹp.
Tần Minh cười xấu xa nói: "Khụ khụ, đàn em, em hở hết rồi, sau cúi người nhớ che cổ áo.
Anh đi đây"
Bạch Ngọc Thuần vừa bị nhắc như thế bèn vội vàng lấy tay che ngực, chợt cảm thấy mặt nóng ran, nhưng Tần Minh đã đi xa, cô cần môi, hờn dỗi: "Đàn anh xấu xa"
Tần Minh vội vã rời đi là để đưa chứng cứ cho nhà họ Nhiếp! Lý Mộng không hề mang thai, bọn họ đều đã bị lừa.
Nhưng Tần Minh vân chưa đi đến bệnh viện thì điện thoại reo, là giáo viên chủ nhiệm Vương gọi đến.
Chủ nhiệm nói luôn: "Này Tần Minh, đang ở đâu vậy? Trường rất xem trọng chuyện của em và Lý Mộng, hôm nay buộc phải giải quyết.
Người nhà họ Nhiếp cũng ở đây, em mau quay về đi"
Tuy Tần Minh vội đi tìm Nhiếp Hải Đường, nhưng trường giục quá, anh không quay về sợ là sẽ bị phạt.
Tần Minh gửi vào số điện thoại của Nhiếp Hải Đường đoạn ghi âm vừa nãy, còn viết thêm: "Hải Đường, em phải tin anh, lần này lại là Lý Mộng giở trò, cô ta không hề có thai"
Sau khi gửi ghi âm và tin nhắn, Tần Minh vội chạy về trường.
Tần Minh đến phòng làm việc của giáo viên, ở đây đúng là đông người, đặc biệt là người nhà Lý Mộng, ngay cả bảo vệ trong trường cũng đã sắp xếp xong.
"Hừ"
Ba của Lý Mộng cười khẩy, mặt ông ta bầm tím, cổ tay vẫn còn băng bó.
"Ha ha"
Anh họ của Lý Mộng tay phải bôi thuốc mỡ, tay trái thì năm thành nắm đấm, lửa giận ngùn ngụt.
"Chậc chậc"
Mẹ và thím của Lý Mộng đều đeo khẩu trang, dù sao mặt cũng bị cào nát, không dám để lộ mặt, nhưng thấy Tần Minh là nổi cơn tam bành.
Vì tối thứ bảy đến ký túc xá của Tần Minh gây chuyện nên người nhà của Lý Mộng đã bị bắt vào đồn công an.
Bọn họ ngôi trong đồn công an hai ngày không tâm, ngồi chung với những kẻ gây rối khác, đi vệ sinh cũng bị họ nhìn chằm chằm, cả đời này bọn họ chưa từng mất mặt đến như thế, trong lòng đều căm ghét Tần Minh.
Còn người của nhà họ Nhiếp đến đây là ba mẹ của Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh vội vàng đi tới, nói: "Chú Nhiếp, vê chuyện của Lý Mộng, cháu có tin!
"Cậu có cái gì mà có?"
Mẹ của Lý Mộng lập tức nổi giận, mở miệng mắng to: "Tên rẻ rách bội tình bạc nghĩa nhà cậu, con gái tôi mù mắt mới theo cậu hai năm, nó thật lòng thật dạ hy sinh vì cậu, từ bỏ thanh xuân vì cậu, còn cậu thì sao? Làm lớn bụng rồi bỏ chạy.
Ðu bảm nhà giàu, cậu đúng là loại chẳng ra gì"
Anh họ của Lý Mộng quơ nắm đấm tay trái, nói: "Mày nghĩ xem nên để lại tay trái hay là tay phải đi"
Ông Nhiếp trịnh trọng tuyên bố: "Chuyện này nhà họ Nhiếp chúng tôi không liên quan gì, người nhà họ Nhiếp chúng tôi là người bị hại.
Cô Vương, cô cũng đã làm giáo viên mấy chục năm rồi, đức cao vọng trọng, không nhìn ra chân tướng bên trong sao? Đây là chuyện hai chúng nó gây ra, con gái tôi giờ vân trong bệnh viện kia kìa"
Cô Vương cũng tức giận hỏi: "Tần Minh, em làm cái trò gì vậy? Chuyện này em phải chịu trách nhiệm cho đàng hoàng.
Tần Minh lập tức nói: "Cô, em chịu trách nhiệm, Tần Minh em sẽ không trốn tránh bất kỳ trách nhiệm nào"
Mẹ của Lý Mộng hét lên the thé: "Thế thì dễ thôi, phí hòa giải là một triệu.
Mộng Mộng nói cậu chơi chứng khoán rất giỏi, vì nịnh cô chủ nhà họ Nhiếp mà một ngày đã giúp cô ta kiếm một triệu.
Vậy cậu đi kiếm một triệu này cho Mộng Mộng nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa"
Kiếm được một triệu một ngày trên sàn chứng khoán? Ông Nhiếp cảm thấy như đang nghe Sách Trời, đám ếch ngồi đáy giếng mấy người đang nói gì vậy? Trên lý thuyết, lợi nhuận tối đa mà cổ phiếu A có thể mang lại trong một ngày cũng chỉ có ba mươi hai phần trăm, nhưng tiền vốn phải nhiều cỡ nào, nhà giao dịch phải lợi hại cỡ nào mới có thể làm được điều đó? Đặc biệt là gân đây những cổ phiếu lớn đều đang rớt giá.
Nhưng ông đột nhiên nghĩ tới, trước đây, lúc công ty suýt nữa bị mua lại vì cổ phần, lúc đó Nhiếp Hải Đường từng nói cô nhờ bạn kiếm tiền trên thị trường chứng khoán được một triệu tệ, có thể giúp được cho gia đình hay không.
Tuy ông Nghiếp biết không giúp được gì nhưng vẫn rất Vui.
Bây giờ nghe ra, số tiền mà Nhiếp Hải Đường kiếm được có vẻ là nhờ thằng nhóc này.
Nhưng ông Nhiếp không nhớ con gái mình lại có nhiều tiền vốn như vậy, cả mấy triệu nhân dân tệ.
Có điều những người này nói một ngày kiếm được một triệu trên thị trường chứng khoán? Chuyện nghìn lẻ một đêm đấy.
Trong nháy mắt, ông cảm thấy thằng nhóc Tần Minh này cất giấu không ít bí mật.
Tần Minh nói: "Cô Vương, nếu Lý Mộng thật sự mang thai, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm, dù sao chúng em cũng đều trưởng thành rồi.
Nhưng em nghỉ ngờ cô ta không mang thai, cô ta lừa mọi người.
"
Anh vừa dứt lời, người nhà Lý Mộng đã oanh tạc.
"Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ mà"
"Loại cặn bã.
Tôi yêu cầu trường các cô lập tức đuổi học Tần Minh"
"Thưa các thầy cô, mọi người nghe đi, phiếu xét nghiệm cũng có rồi, nó còn mặt dày không thừa nhận"
"Chuyện có bằng chứng rành rành mà mày còn muốn chống chế?"
Có lẽ là vì tối thứ bảy đột nhiên bị đánh, cô Vương khá bình tĩnh, cô hỏi: "Bạn học Tần Minh, em có chứng cứ gì sao?"
Tần Minh gật đầu, nói: "Đúng vậy, em có"
Ba của Lý Mộng khinh thường nói: "Mày cứ chém gió đi.
Hai đứa mới chia tay một tuần, tuy tao là ba, tao phản đối ăn cơm trước kẻng, nhưng tên cầm thú Tần Minh này cưỡng bức con gái tôi, con gái tôi lại là một đứa mềm lòng, nó vô cùng hối hận"
Mẹ của Lý Mộng cũng giả vờ khóc thút thít: "Đúng vậy, cô giáo, Mộng Mộng nhà tôi thật sự là một đứa bé ngoan, ưa nói ngọt.
Nó còn nói bị tên súc sinh Tần Minh này uy hiếp, nó không cam tâm tình nguyện.
Xảy ra chuyện đó, Mộng Mộng nhà tôi cũng bị trầm cảm mất một khoảng thời gian.
Tên Tần Minh này không chỉ thấp hèn mà còn mưu mô, còn có khuynh hướng bạo lực, đề nghị đuổi học"
Tần Minh lười phí lời với mấy người này, anh lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm ở quán bar lên.
*.
.
Đọc sách đến ngu rồi không? Mẹ kiếp ai mang thai? Tôi chỉ nói thôi, phiếu xét nghiệm chẳng qua là mẹ tôi ngụy tạo! anh ta chính là con mọt sách! Ha, anh ta chơi chứng khoán thua sạch, lại vay lãi suất cao! Anh Long, anh tuyệt đối đừng tin lời anh ta, Lý Mộng em chỉ yêu một mình anh Long thôi! "
Lý Mộng trong đoạn ghi âm kiêu ngạo và độc đoán, lên tiếng phủ nhận chuyện cô ta mang thai, chứng thực chuyện mẹ cô ta làm giả phiếu xét nghiệm, bởi vì mẹ của Lý Mộng là y tá trong bệnh viện.
Không khí trong phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt cả nhà Lý Mộng vô cùng quê, cú vả mặt này sắp đánh sưng cả mặt rồi.
Chứng cứ này của Tần Minh quá rõ ràng, lập tức biến sự tố cáo của bọn họ hóa thành hư vô.
Tất cả mọi người đều nhìn điện thoại trong tay Tần Minh, anh họ của Lý Mộng bước vọt lên phía trước, định cướp điện thoại, nhưng đã bị Tần Minh lách người tránh được.
Tần Minh nói: "Buổi sáng Lý Mộng mới khóc tỉ tê nói mình mang thai, buổi chiều gặp được một anh đẹp trai con nhà giàu, vì nịnh hót trai đẹp giàu có đã nói ra mọi chuyện.
Cô Vương, chú Nhiếp, chuyện này mọi người hẳn là hiểu rồi chứ? Việc này chỉ đơn giản là Lý Mộng trả thù em.
Em rất vô tội"
Giáo viên chủ nhiệm Vương lạnh lùng hừ một tiếng: "Người nhà của Lý Mộng, chuyện này mọi người còn gì muốn nói không?"
Ba của Lý Mộng há hốc miệng một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy nói: ".
.
".