Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 595: Anh Kiếm Đâu Ra Thiệp Mời





Làm gì có người phụ nữ nào không thích kim cương? Bạch Minh Vũ chỉ xem như Nhiếp Hải Đường không xem trọng, hơn năm trăm nghìn không khiến trái tim cô rung động.
Anh ta vội nói: “Cũng phải, trước đây ở thành phố Quảng em cũng là cô chủ nhà giàu nên không xem trọng đẳng cấp này, xin lỗi, là lỗi của anh.

Nhưng em đừng lo, anh sẽ mua cho em một sợi Nước mắt người đẹp do nhà thiết kế hàng đầu chế tạo, kim cương máu thuần khiết, một sợi mười tám viên được bán với giá hơn một triệu.

Anh cũng định mua tặng cho bạn gái của anh.

Nhiếp Hải Đường nghe xong thì nheo mắt, ý là đồng ý làm bạn gái anh ta thì sẽ có một sợi dây chuyền kim cương Nước mắt người đẹp trị giá hơn một triệu.
Nói thật, Nhiếp Hải Đường gặp nhiều cậu ấm nhà giàu theo đuổi cô kiểu này rồi, đặc biệt là lúc trước ở thành phố Quảng.
Chỉ tiếc là trước đây có gia đình làm chỗ dựa, rất nhiều người không dám lộn xộn, cũng nể mặt vài phần.

Bây giờ nhà họ Nhiếp sa sút, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hoặc là dựa vào người yêu của mình.
Nhiếp Hải Đường lại quay đầu nhìn ra sau, hờ hững nói: “Cậu Bạch, không cần cậu phải tốn kém, tôi không thích trang sức.
Tần Minh đuổi theo sau, càng đuổi càng không kịp, chỉ có thể nhìn chiếc BMW của Bạch Minh Vũ đi xa.

“Mẹ kiếp!” Tần Minh mệt như chó, anh dựng xe bên đường, giờ đuổi không kịp nữa, nghỉ một lát rồi bỏ chút tiền bắt Grab vậy.

“Sao vừa rồi không nghĩ ra nhỉ?” Tần Minh tự khịa mình.
Nhưng gọi xe ở Bắc Kinh khó quá, nhất là bây giờ trời đã dần tối, đang là giờ cao điểm tan ca, Tần Minh đợi nửa tiếng, con đường phía trước kẹt xe, không thấy tài xế Grab nào đi tới.
Tần Minh cảm thấy đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe.
Hôm nay anh cũng vừa đến Bắc Kinh nên không quen với cuộc sống ở đây, giờ làm sao đây?

Tần Minh lại lái xe điện, mắng: “Mẹ kiếp, cuối cùng vẫn phải lái chiếc xe tàn này."
Tít tít, đột nhiên điện thoại vang lên, có tin nhắn đến.

“Tôi ở đây”
Nội dung là một bức ảnh, Nhiếp Hải Đường đưa lưng về phía đài phun nước của khách sạn, giơ tay chữ V rồi selfie, trong ảnh có thể thấy rõ bảng hiệu với dòng chữ Khách sạn quốc tế Thất Châu Bắc Kinh.
Tần Minh cắn răng, mở chỉ dẫn trên điện thoại rồi đạp xe đuổi theo!
Lúc Tần Minh đến khách sạn thì trời đã tối, đầu anh đầy mồ hôi, quần cũng ướt đẫm.
Tần Minh nhìn cánh cửa treo đèn màu và băng rôn với hàng chữ Dạ tiệc từ thiện Thanh Niên xây dựng giấc mơ Trung Hoa, hóa ra ở đây đang tổ chức tiệc, có lẽ là sự kiện đấu giá, triển lãm, giao lưu, tiện thể quyên góp.

“Con mẹ nó, cuối cùng ông đây cũng đến rồi.” Tần Minh liếm môi, đứng ở đài phun nước của khách sạn, chụp một bức ảnh giống hệt rồi gửi cho Nhiếp Hải Đường.

“Tôi cũng ở đây rồi.”
Trên trong dạ tiệc từ thiện là bữa tối mang phong cách hoàn toàn theo phương Tây, mở màn với tiệc cocktail trước bữa tối ngon miệng.
Khách khứa có thể thưởng thức đồ ăn nhẹ và cocktail không cồn trước bữa tối, nhiều nhạc công của đoàn nhạc giao hưởng Thanh niên Bắc Kinh sẽ diễn tấu các bản nhạc nổi tiếng thế giới để chào đón các vị khách

Nhiếp Hải Đường ngồi trong góc ngắm bức ảnh do Tần Minh gửi đến.
Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười, khó giấu được sự vui vẻ, cô lẩm bẩm: “Triệu Chính Ngôn không thể đuổi theo được.

Tần Minh, có phải là anh không? Chỉ có anh mới không vứt bỏ em, chẳng phải sao?"
Ở cửa khách sạn dưới lầu, Tần Minh sải bước đi vào nhưng bị bảo vệ cửa chặn lại.

“Xin lỗi anh, mời anh xuất trình thiệp mời, tối nay khách sạn được bao rồi.”
Tần Minh sững sờ, không phải chứ? Đột ngột như vậy, anh kiếm đâu ra thiệp mời?
Tần Minh bị chặn ở cửa khách sạn, không có thiệp mời không thể vào được.
Tần Minh nhìn xung quanh không thấy gì, bất đắc dĩ móc ba trăm tệ trong ví ra đưa cho hai anh chàng bảo vệ ở cửa, nói: "Người anh em, làm ơn đi, bạn gái tôi bị một tên cậu ấm đưa vào trong rồi, tôi không yên tâm.".