Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 600: Mọi Người Xin Lỗi Triệu Đại Sư





Tần Minh rất nhanh nhẹn, nhảy lên nhảy xuống giống như pháo hầu thiên vậy nên không ai bắt được.
Nhưng Tần Minh mới chạy được một lúc thì bất ngờ đụng phải một chiếc Audi đang chạy từ từ lại đây, may mà thắng lại kịp thời mới không đụng trúng.
Nhưng cũng vì thế nên Tần Minh bị đám nhân viên bảo vệ bao vây.
Giám đốc kia đắc ý cười mỉa: "Nhóc con, cậu chạy nữa đi? Cậu mà chạy ra được đài phun nước khách sạn, tôi theo họ cậu luôn.

Dám làm loạn ở đây, chán sống rồi à, lên cho tôi, đánh cậu ta."
Tần Minh hít một hơi thật sâu, xem ra không thể trốn được trận chiến này rồi, anh xoa tay hầm hè chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên có tiếng quát lạnh lùng vang lên từ xe hơi sau lưng: "Làm gì đó? Đúng là làm loạn! Biết đây là ai không? Đệ tử của Trương chân nhân Triệu đại sư!"

Tần Minh ngây người, ai vậy? Chẳng phải là con gái của ông Tôn mà sáng nay anh mới cứu sao?
Bà Tôn đứng lên, đảm nhân viên hung hăng đó lập tức ngoan như con trai gặp mẹ, ai cũng lắp bắp: "Chủ, chủ tịch.."
Chủ tịch đến bất ngờ, còn bảo vệ cho Tần Minh, xưng là đại sư? Giám đốc đó tuyệt vọng che mắt lại, vội vã rụt đầu, lòng bồn chồn vội vàng suy nghĩ biện pháp tiếp theo.
Bà Tôn vội vã quan sát Tần Minh, xin lỗi: "Đại sư, cậu có bị thương không?"
Tần Minh lập tức thay đổi sắc mặt, chấp một tay ra sau lưng, bình tĩnh thong thả giống như Gia Cát Lượng chỉ bảo việc nước, nói: "Ha ha ha, có vài người thôi mà sao lại làm tôi bị thương được? Tôi đùa với họ để giết thời gian, chờ bà đến mà thôi."
Mọi người ớn lạnh, tên này đang diễn kịch à? Ban nãy còn cãi nhau nước bọt văng tứ tung, làm gì có chút khí chất đại sư nào? Chủ tịch vừa đến là giả vờ ra vẻ ngay.
Bà Tôn vội vàng nói: "Đại sư tính ra được là tôi sẽ đến à? Tự dưng tôi quyết định đến xem thử thôi, đại sư không hổ là đệ tử của Trương chân nhân.

Nhưng đại sư đến buổi tiệc từ thiện tối nay, thật sự rất vinh hạnh.

Tiểu Lệ, giúp đại sư xử lý thủ tục nhập tiệc.
Thư kí nữ đi hỗ trợ sắp xếp cho Tần Minh.
Mà bà Tôn lập tức lạnh lùng nhìn, tức giận hỏi: "Ai cho các cậu đánh nhau? Mười mấy người đánh một người? Các cậu có phải đàn ông không? Làm chuyện mất mặt quá vậy?"
Một tên bảo vệ từng bị Tần Minh đẩy ngã chỉ với một tay co rúm nói: "Không đâu chủ tịch, anh ta, anh ta khoẻ cực kỳ, chúng tôi ít người nên không khống chế được."
Bà Tôn tức giận nói: "Tự nhiên bắt người làm gì?"
Bảo vệ nói: "Anh, anh ta đứng dưới lầu la hét, ảnh hưởng đến trên lầu tổ chức hoạt động."
Tần Minh chợt chen miệng: "Tôi chưa nói gì hết mà.


Tôi đã nói gì à? Tôi nói gì ảnh hưởng đến trên lầu tổ chức hoạt động? Đồng chí, chúng ta nói thì phải có chứng cứ đúng không? Cậu nói xem tôi nói gì ảnh hưởng đến trên lầu?"
Bảo vệ kia lập tức trợn mắt há mồm, nghẹn họng không trả lời được.

Đúng là Tần Minh không có hét nhưng anh lại gọi người khác đến hét, tính chất giống nhau mà.
Nhưng Tần Minh lại chơi chữ, bảo vệ đó còn trẻ nên không chơi chữ bằng Tần Minh được, lập tức không biết nên giải thích như thế nào.
Bà Tôn thấy nhân viên của mình không còn gì để nói, càng bực inh hơn.
Dù thế nào, Tần Minh đã cứu ba bà ta, hơn nữa còn là đệ tử của Trương chân nhân, không thể nghi ngờ gì hơn, chỉ riêng thân phận thôi đã không thể đắc tội rồi.
Sáng nay sau khi tạm biệt Tần Minh, chiều nay bà ta còn cố tình điều tra, đúng là có chuyện này.
Tháng trước cũng có tin đồn rằng, Triệu Chính Ngôn của nhà họ Triệu ở Thượng Hải bởi vì có quan hệ với Triệu Tụng Lễ nên Trương chân nhân đã nhận làm đệ tử cuối cùng.
Bà Tôn không biết nhiều về cậu con trai ngoài giá thú của Triệu Tụng Lễ nhưng cũng biết có một người như vậy.

Bà ta cẩn thận với Tần Minh hơn, không những vì anh là đệ tử của Trương Toàn Chân mà còn vì nhà họ Triệu cũng là nhà siêu giàu.
Bà Tôn tức giận nói: "Mọi người xin lỗi Triệu đại sư nhanh lên!"
Mười mấy tên bảo vệ mới ban nãy còn đuổi theo đánh Tần Minh, bây giờ cúi đầu xin lỗi Tần Minh: "Đại sư, xin lỗi, mong anh tha thứ cho chúng tôi."
Tần Minh phất tay lạnh nhạt nói: "Thôi, sư phụ thường dạy tôi, bắt giặc phải bắt vua trước, oan có đầu nợ có chủ, lính chỉ nghe lệnh rồi làm thôi, bắt một người điển hình là được.
Bà Tôn vừa nghe là hiểu ý Tần Minh ngay.

Giám đốc kia thì sợ phát run, ông ta vội vàng giải thích: "Không phải, chủ tịch, đại sư, hiểu lầm.

Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, mong hai người nghe tôi giải thích."
Bà Tôn tức giận nói: "Không cần phải giải thích, lãng phí thời gian, không có mắt nhìn người, suýt chút đã đắc tội Triệu đại sư.

Bây giờ ông đến phòng tài vụ tổng kết tiền lương rồi nghỉ việc đi."
Giám đốc kia nghẹn họng trân trối, hai chân bủn rủn, công việc đáng tự hào, lương tháng bốn mươi nghìn, còn có thể làm quen với người giàu, ở Bắc Kinh này công việc như vậy thật sự rất khó tìm.

Lần này ông ta tự vác đá đập chân mình rồi, không ngờ một người bình thường như thế lại là một đại sư.

Mặc dù ông ta đã rất hối hận nhưng chẳng ai nuốn nhìn một kẻ tép riu hối hận cả.

"Ra vẻ, đúng là chó ngáp phải ruồi." Đám người đứng sau Bạch Tĩnh Thần lạnh lùng nói: "Vậy mà lại quen với bà Tôn Nguyệt, bà ấy là một người phụ nữ thành đạt, nhà họ Tôn...!Không đắc tội nổi đâu.".