Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 604: Tôi Không Thích Cậu!





Bạch Tĩnh Thần nói: "Ha ha, đúng là đã thí nghiệm lâm sàng, hiệu quả không tốt lắm, thế nào? Dạo gần đây sao lúc nào em cũng hỏi anh chuyện này vậy?"
Mắt Hoàng Thư Đồng loé tia thất vọng, nói: "Nói ra thì mất mặt nhưng em và anh thân nhau, anh đừng cười em nhé.

Dạo này chuyện làm ăn gia đình chúng em không được phát triển lắm, ba em đang suy nghĩ tìm một vài con đường phát triển đa dạng.

Các kênh bán hàng ngoại tuyến của công ty chúng em rất mạnh, nếu có thể hợp tác thì tốt quá.
Bạch Tĩnh Thần cười ha ha: "Thì ra là chuyện này, anh còn tưởng em định cho đồ phế vật Triệu Chính Ngôn thử chứ.

Cậu ta không có tài năng gì, thuốc của công ty chúng anh có thành công hay không là chuyện rất khó nói.


Nhưng nếu em nói muốn bàn chuyện làm ăn với anh thì dễ thôi, có cơ hội hai nhà sẽ bàn bạc.

Đây là làm ăn, có tiền cùng kiếm, cũng để quan hệ chúng ta được gần nhau hơn.
Nói xong, vùng giữa mày Bạch Tĩnh Thần lộ ra chút tham lam, ánh mắt nhìn mặt Hoàng Thư Đồng rồi dời thẳng xuống ngực cô ta.
Hoàng Thư Đồng không những có gương mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng cực kỳ quyến rũ, ngực đẫy đà như muốn bung cúc áo.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Ánh mắt này làm Hoàng Thư Đồng thấy hơi không thoải mái, dục vọng chiếm đoạt làm cô ta thấy hơi hoảng, giống như đôi mắt của dã thú khoá chặt cô ta lại, không có chỗ trốn.
Bạch Tĩnh Thần ghé vào tai cô ta thì thầm: "Đúng vậy, đi theo đồ vô dụng Triệu Chính Ngôn kia, ngoại trừ việc nhận được một vài sự hỗ trợ của nhà họ Triệu thì có thể nói cuộc đời em sẽ u ám lắm.

Đây cũng là cái gọi là người trước thì mừng, người sau thì khóc nhỉ.

Thư Đồng, một nữ thần như em không nên thế này, em nói đúng không?"
Hoàng Thư Đồng không thể hiện cảm xúc gì, trả lời: "Chuyện sau này thì để sau này hằng nói."
Bạch Tĩnh Thần cong môi nói: "Đúng vậy, hai người chỉ đính hôn thôi, chưa chắc có thể kết hôn hay không.

Dù em gả đến nhà họ Triệu thật thì Triệu Chính Ngôn có thể quản lý em được à?"
Hai người ở bên này thì thầm, khoé mắt Tần Minh nhìn thoáng qua, hoàn toàn không thèm quan tâm.

Tần Minh cảm thán trong lòng: "Ui chao, sao bây giờ sừng mọc nhiều vậy? Tiểu Triệu ơi Tiểu Triệu, cậu nói xem tôi nên giúp cậu giữ vợ hay đuổi đi đây? Giữ thì dù sao cũng là gái đẹp, không làm thì sau này cậu về vẫn sờ được mà đúng không? Phụ nữ thế này, biết bao nhiêu đàn ông ngày nhớ đêm mong, chỉ mong được chạm một lần? "Đuổi đi thì chắc sẽ hơi khó nhưng không phải vấn đề gì lớn.

Tôi sẽ giúp cậu tìm một người hiền lành biết điều, ngoan ngoãn sống với cậu, không cắm sừng cậu mà còn sợ cậu sẽ ghét bỏ."
Tần Minh âm thầm lắc đầu, cảm giác chuyện của vợ chưa cưới này mình khó mà xử lý ổn thoả.
Nhưng anh không quan tâm nhiều đến vậy, Triệu Chính Ngôn đang ở thành phố Quảng xa xôi mà.

Chắc hẳn bây giờ đang giả mạo thân phận của Tần Minh, có thể bị người trong Ban Giám đốc tối cao của Tập đoàn Hoàn vũ xử lý bất kỳ lúc nào.
Mà bây giờ anh phải dạy cho Nhiếp Hải Đường một bài học, nhắc nhở cô không được tuỳ tiện lên xe của đám con nhà giàu ăn chơi trác táng đó được, theo họ tham gia party gì đó.

Trong party bị người ta chuốc say, sau đó tiện thể lên lầu ngủ thì phải làm thế nào đây?
Nhưng Tần Minh thấp thoáng cảm nhận được Nhiếp Hải Đường đang cố ý, dường như đã nhận ra thân phận của anh nên anh cũng phải cẩn thận hơn chút.

Tần Minh chỉnh lại áo sơ mi, chạy sang dó, đúng lúc nghe một anh chàng người nước ngoài tóc vàng, đẹp trai hỏi bằng tiếng Anh: "Cô Nhiếp, tôi có thể nhảy một bài với cô không?"
Tần Minh lập tức nói: "No, cô ấy đã có bạn nhảy rồi."
Tần Minh chợt xuất hiện bên cạnh Nhiếp Hải Đường, hơn nữa còn tự ra vẻ như mình là người bầu bạn với cô, đuổi những người khác đi, đừng đến gần Nhiếp Hải Đường.

Trong phút chốc mọi người xung quanh nhìn sang đây, dường như đã hiểu được mục đích của cậu nhóc được bà Tôn Nguyệt xem trọng.
Ban nãy tìm người đứng dưới lầu hét những lời âu yếm buồn nôn, bây giờ lại tìm tới Nhiếp Hải Đường, rõ ràng là đang theo đuổi cô gái xinh đẹp quần áo giản dị nhưng lại có khí chất cao quý này.
Thật ra Bạch Minh Vũ đứng bên cạnh thấy nhiều tên người nước ngoài muốn tán Nhiếp Hải Đường, anh ta thấy khó chịu.


Anh ta còn đang tìm cách chuốc Nhiếp Hải Đường say, đợi lát nữa đặt phòng Tổng thống trong khách sạn, đêm nay muốn high thế nào thì high.
Vốn dĩ loại hoạt động dạ tiệc vừa chính thức vừa mang năng lượng tích cực này là để lừa gạt sự tin tưởng của Nhiếp Hải Đường, đáng lẽ đã thành công rồi nhưng nào ngờ Thần Minh lại xuất hiện làm rối tung.
Bạch Minh Vũ nói: "Triệu Chính Ngôn, tên vô dụng như cậu cũng hay thật đấy, chạy xe đạp điện mà chạy đến tận đây.

Hải Đường, tên này có ý đồ xấu với em, em phải cẩn thận." Tần Minh cũng nói: "Hải Đường, cậu đi với tôi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nhiếp Hải Đường cố tình nói: "Triệu Chính Ngôn, ngại quá, tôi đi theo Bạch Minh Vũ đến đây.

Tôi biết cậu thích tôi nhưng tôi đã nói bao nhiêu lần với cậu rồi, tôi không thích cậu!"
Nhiếp Hải Đường vừa mở miệng đã từ chối thẳng.
Bạch Minh Vũ vừa nghe, lòng vui cực kỳ, nhìn đi, đồ vô dụng, người ta gái đẹp chẳng thèm cậu đâu.
Anh ta mất kiên nhẫn phất tay xua đuổi, nói: "Được rồi, Triệu Chính Ngôn cậu cút đi đâu được thì cút đi.

Đừng lấy danh Trương chân nhận ra để lừa bịp lung tung nữa, nếu không phải vì nhà cậu có quan hệ thì liệu cậu có được bái thầy không? Đúng là cáo mượn oai hùm".