Tần Minh cười: "Tôi không có hứng thú về người khác, tôi chỉ là...!muốn tham gia vài hoạt động để thay đổi ấn tượng sai lầm của mọi người với tôi trước đây thôi."
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì cười ngọt ngào nói: "Ừ, cậu nghĩ vậy là tốt rồi, đừng cả ngày oán trời trách đất chẳng khác nào thế giới diệt vong như trước đây.
Bản thân cậu muốn gì, nên dựa vào hai tay mình cố gắng làm ra."
Nhiếp Hải Đường nói xong lại móc ra năm trăm, cho Tần Minh mượn.
Một nữ sinh bên cạnh chợt cười nhạo nói: "Không phải chứ? Chỉ mấy trăm mà cậu cũng không có à? Vậy cậu tham gia hoạt động giao lưu làm gì?".
"Cái gì? Mấy trăm cũng không có à?" Một nữ sinh khác nghe xong thì nhìn lại.
Lại có một người nữ sinh thích buôn chuyện nhìn qua, kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Người này còn vay tiền của người đẹp Tiểu Đường của chúng ta à?"
Tần Minh nói: "Không phải, thật ra tôi."
Động tác đưa tiền của Nhiếp Hải Đường quá rõ ràng nên ai nấy đều nhìn ra được Tần Minh vay tiền để nộp cho suất hoạt động giao lưu lần này.
Một đám nữ sinh lập tức nhìn Tần Minh với ánh mắt kỳ lạ.
Làm vậy có phải quá mất mặt không? Các tiên nữ như bọn họ tất nhiên không cần phải bỏ tiền cho hoạt động giao lưu lần này, vậy mà Tần Minh lại chạy tới vay tiền con gái, thật sự quá mất mặt.
Tần Minh còn chưa kịp giải thích là Mã Quốc Dân cố ý nhằm vào anh, trong thẻ của anh có không ít tiền nhưng nếu chạy tới ATM rút tiền rồi quay về, chỉ sợ anh ta lại nói đã báo cáo với nhóm quyết định xong số người, loại luôn mình ra.
Lúc này, Mã Quốc Dân nhanh chóng bước tới nói: "Này, Triệu Chính Ngôn cậu làm gì vậy? Cậu không có tiền thì mượn chúng tôi chứ mượn của con gái làm gì? Thật mất mặt"
Tần Minh trừng mắt nhìn anh ta: "Không phải, Mã Quốc Dân cậu đừng
có mà ở đây..."
Mã Quốc Dân ngắt lời anh: "Được rồi, cậu không có tiền thì thôi, mọi người chẳng phải đều là bạn cùng trường sao? Chúng tôi sẽ không nhìn cậu với ánh mắt khác.
Cậu thiếu năm trăm thì tôi cho cậu nợ.
Nhà tôi có hơn chục cửa hàng 4S, mỗi tháng tiêu vặt cũng mấy chục nghìn, tôi không thiếu tiền.
Bây giờ chúng ta mời các người đẹp ra ngoài chơi, sao có thể vay tiền của con gái được.
Này, em gái lấy tiền về đi."
Anh ta vừa nói xong thì có nữ sinh bên cạnh thán phục nói: "Oa, đúng là có tiền nhỉ"
"Còn không phải sao, cậu ta là con nhà giàu đấy"
"Đường Xảo thật may mắn.
Mã Quốc Dân theo đuổi cô ấy rất lâu rồi."
"Chà, Triệu Chính Ngôn này nghèo vậy sao? Tôi thấy không giống"
"Cậu ta không nghèo thì sao phải mượn tiền của Hải Đường chứ?"
Mã Quốc Dân cướp luôn tiền và trả lại cho Nhiếp Hải Đường, còn nói với bọn họ: "Thật ngại quá, người lớp chúng tôi làm chuyện mất mặt là lỗi của tôi.
Tối nay tôi đã đặt xe riêng để mọi người cùng đi, nữ sinh thì miễn phí, không thể để các cậu phải tốn một xu nào được."
Đường Xảo đi tới liếc qua Tần Minh rồi quay sang nhìn Mã Quốc Dân nói với vẻ sùng bái: "Mã Quốc Dân, cậu thật hào phóng, còn ứng tiền giúp bạn học nữa, không làm cậu tốn kém chứ?"
Mã Quốc Dân cười nói: "Không sao, mấy trăm một nghìn chỉ là chuyện vặt.
Triệu Chính Ngôn không có tiền nhưng tôi có.
Chúng ta ra ngoài chơi chủ yếu là vui vẻ thôi.
Đường Xảo, đến lúc đó cậu muốn chơi gì cứ nói với tôi, tôi bao hết"
Đường Xảo vui vẻ nhướng mày nói: "Ừ, cậu thật tốt với tôi."
Mã Quốc Dân nhướng mày nói với vẻ ám chỉ: "Chắc cậu cũng hiểu tấm lòng của tôi chứ!"
Tần Minh bị Mã Quốc Dân đẩy ra, còn phất tay ra hiệu cho anh mau đi đi.
Lát sau, Mã Quốc Dân mới về, sa sầm mặt nói với Tần Minh: "Triệu Chính Ngôn, cậu tốt nhất nên thức thời một chút đi.
Bạn gái của Đường Xảo nói rất kinh ngạc trước tốc độ của cậu ở hội thao của trường, rất sùng bái cậu, muốn làm quen với cậu.
Cậu hẳn phải biết mình nên làm gì đấy.".