Tần Minh căng thẳng nhìn đám người, giật mình một cái, Cường Đông vừa rồi đi theo Nhiếp Hải Đường ở đây, còn Nhiếp Hải Đường và Đường Xảo không có mặt.
Anh hỏi: "Đường Xảo đâu?"
Mã Quốc Dân túm lấy cổ áo Tần Minh, nổi giận nói: "Đường Xảo bị cậu dọa sợ nên về khách sạn rồi.
Mẹ nó, cậu còn dám nghĩ đến cô ấy à? Tối nay cậu chết chắc rồi.
Các bạn, bắt cậu ta lại đưa đến đồn cảnh sát đi."
Cả đám nam nữ đều nghe theo lời Mã Quốc Dân, thi nhau xông lên.
Bỗng nhiên, bên cạnh Tần Minh có một cô gái lao ra, hô lên: "Khoan đã!"
Mã Quốc Dân vô cùng căm tức, nói lớn: "Triệu Chính Ngôn, đừng tưởng nhà cậu có tiền thì muốn làm gì thì làm, tôi nghe nói, loại hèn nhát như cậu không được ba mẹ cậu chào đón.
Lần trước cậu đốt quần áo và đồ điện tử của chúng tôi, lần này lại nhìn trộm bạn nữ đi vệ sinh muốn chụp lén.
Hừ, tôi xem xem lần này ba mẹ cậu che chở cho cậu kiểu gì được!"
Cả đám bạn căm ghét hành vi "tập kích nhà vệ sinh nữ" của Tần Minh, kiên quyết muốn trừng phạt anh.
Tần Minh cũng vô cùng bực bội, anh không có hứng thú với chuyện này, trái lại trông thấy cậu bạn đẹp trai Cường Đông thì vội hỏi: "Nhiếp Hải Đường đâu rồi? Chẳng phải vừa rồi cô ấy đi cùng cậu sao?"
Cường Đông cau mày nói: "Cô ấy nói muốn đi ra ngoài một mình một lúc, đuổi tôi về, làm sao tôi biết được? Triệu Chính Ngôn, chính cậu còn khó giữ mình mà còn muốn tán gái à? Cậu kỳ lạ quá đấy."
Tần Minh nghe thấy Nhiếp Hải Đường đi một mình thì tảng đá lớn trong lòng bỗng dưng rơi xuống, xem ra là anh lo lắng quá.
Anh hiểu Nhiếp Hải Đường, Nhiếp Hải Đường không phải người dễ dãi.
Chắc cô muốn buông bỏ Tần Minh, cho nên muốn đi loanh quanh cổ trấn vùng sông nước này một mình cho khuây khỏa.
Mã Quốc Dân túm cổ áo Tần Minh, giận dữ nói: "Đường Xảo bị cậu dọa sợ đã về khách sạn rồi.
Mẹ nó, cậu còn dám nghĩ đến cô ấy à? Tối nay cậu chết chắc rồi.
Các bạn, bắt cậu ta lại, đưa đến đồn cảnh sát"
"Được!"
Đám người gầm lên giận dữ, thi nhau muốn thực thi chính nghĩa.
"Khoan đã.
Bỗng nhiên Bạch Ngọc Thuần bên cạnh đưa tay ngắn trước mặt Tần Minh, nói: "Các cậu làm gì vậy? Sao lại tùy tiện vu oan cho người khác như thế? Triệu Chính Ngôn nhìn lén ai đi vệ sinh cơ? Lôi người đó đến đây đối chất với nhau, nếu không toàn là nói mà không có bằng chứng."
"Chuyện này."
Đám Mã Quốc Dân im bặt.
Không chỉ vì lời của Bạch Ngọc Thuần, mà còn vì chính Bạch Ngọc Thuần.
Cô ấy và Nhiếp Hải Đường đều là người đẹp hoa khôi chuyển trường, vừa chuyển vào trường học đã làm dấy lên xôn xao, bởi vì ngoại hình ngọt ngào, dịu dàng đáng yêu.
Nhưng về sau đám con trai hóng chuyện mới biết được cô là cô chủ bị lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Bạch ở Bắc Kinh, thân phận con nhà giàu này bỗng chốc khiến đám người e ngại Bạch Ngọc Thuần hơn hẳn.
Bạch Ngọc Thuần rõ ràng rất che chở cho Tần Minh, đảm Mã Quốc Dân biết rõ bối cảnh của Bạch Ngọc Thuần, bình thường bọn họ cũng nghe nói nhân vật làm mưa làm gió trong trường học là Bạch Minh Vũ vô cùng kính nể Bạch Ngọc Thuần, cho nên nhìn Bạch Ngọc Thuần có vẻ yếu đuối, nhưng hậu thuẫn của cô ấy đủ khiến đám Mã Quốc Dân không dám lỗ mãng.
Đám Mã Quốc Dân buộc phải giải tán, anh ta hằn học nhìn Tần Minh chằm chằm, gắn giọng: "Triệu Chính Ngôn, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bất kể nhà cậu có bao nhiều tiền, hừ, cậu dám bắt nạt Đường Xảo, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt! ".." Tần Minh sầm mặt, phải giải thích hiểu lầm này như nào đây? "Tùy cậu thôi." Tần Minh cũng lười giải thích, tên này thích như nào anh cũng không sợ.
Sau khi đám người giải tán, Tần Minh nói: "Cám ơn."
Bạch Ngọc Thuần nhếch môi cười, nói: "Đừng khách sáo.
Chẳng phải cậu muốn tìm Nhiếp Hải Đường sao? Tôi đi tìm cùng cậu nhé?" "Ừm...!Nếu bây giờ cô ấy đang ở một mình thì cũng không vội lắm." Tần Minh nói: "Tôi tự tìm cũng được, cậu làm gì thì làm đi.".