Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 649: Cũng Sẽ Không Có Rắc Rối Đeo Bám Nữa





Người ngồi ở quầy lễ tân nhìn hai người họ một đôi nam nữ trẻ tuổi hơn nữa còn kéo tay nhau, đối phương ra chiều hiểu rõ: “Có chứ, một phòng là được đúng không? Nhưng mà có sao nói vậy, khách sạn chúng tôi theo phong cách cổ nên cách âm không được tốt”
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì biết họ bị hiểu lầm là thuê phòng làm tình, tức khắc mặt đỏ tới tận mang tai, cô quay đầu đi chỗ khác, núp sau lưng Tần Minh.
Cô tức giận véo tay anh, nói: “Chúng ta đã đặt phòng ở khách sạn boutique kia rồi, còn đi ra ngoài làm gì nữa? Chơi mệt rồi thì về là được mà.
Anh chàng ở quầy lễ tân nói: “Phòng trọ chỗ chúng tôi không tính giờ.


“Tôi!” Nhiếp Hải Đường nghe anh ta nói thì càng buồn bực, gì vậy trời? Thật ra cô cũng không biết tại sao Tần Minh lại muốn lôi mình vào loại nhà trọ của dân này nữa.
Tần Minh mỉm cười, anh lấy thẻ ngân hàng ra, nói: “Đây, bao hết được không? Ra giá đi."
Lễ tân lắc đầu, nói: “Không thể được, đã có ba đoàn du khách tự lái vào ở rồi.

Trừ phi anh đủ giàu dùng tiền đuổi họ đi, vậy thì tối nay hai người lăn lộn, hò hét thế nào cũng được."
Tần Minh nói: “Mỗi người dọn đi được một trăm nghìn, hỏi họ có chịu không.

“..” Lễ tân trợn tròn mắt, giàu quá vậy? Đúng là coi tiền như rác.
Thái độ của lễ tân thay đổi ngay lập tức, anh ta kh lưng, xoa tay cười tươi rói, nói: “Sếp à, nếu không tôi đuổi họ đi hết, anh đưa tiền cho tôi là được.
Tần Minh cười khẽ, anh ném thẻ cho đối phương và nói: “Được, anh đi làm đi, đuổi tất cả mọi người đi, làm xong thì tính tiền theo số người.

Anh chàng lễ tân lập tức lớn tiếng đáp lại: “Được! Sếp à, mời anh ngồi chờ một lát, tôi sẽ xua hết khách thuê đi cho anh ngay.
Nhiếp Hải Đường nhìn rồi nói: “Tần Minh, có tiền cũng không thể lãng phí như thế được.
Tần Minh dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn được ở cùng em trong một không gian yên tĩnh, không bị ai quấy rầy mà thôi.

Tiền không phải là dùng để tiêu à? Có bao nhiêu tiền thì hưởng thụ bấy nhiêu sự phục vụ mà đúng không? Anh muốn cho em thứ tốt nhất.
Lời đường mật của anh làm Nhiếp Hải Đường vô cùng vui vẻ, cô cũng không có ý kiến gì nữa.
Một lát sau, anh chàng lễ tân đuổi toàn bộ khách trọ đi, mỗi người chỉ được bồi thường mười nghìn, chín mươi nghìn còn lại của mỗi một khách trọ đều vào túi của anh ta.
Hơn nữa Tần Minh bao cả khách sạn, anh đuổi đầu bếp và nhân viên dọn phòng đi luôn.
Hiện tại, trong nhà nghỉ tứ hợp viện ba tầng đặc sắc chỉ còn lại Tần Minh và Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh xoa tay, nhìn Nhiếp Hải Đường và nói: “Được rồi, lần này không có ai cười nhạo chúng ta hôn nhau nữa.
Nhiếp Hải Đường nghe anh nói thế thì trốn vội, cô nói với giọng xấu hổ: “Tần Minh, anh, anh không được giở trò vô lại, em không ở đây với anh đâu, em phải đi về.”

Tần Minh vừa đuổi theo vừa nở nụ cười xấu xa: "Hừ hừ, Nhiếp Hải Đường, bây giờ em muốn trốn cũng không kịp rồi, tối nay em chính là cá năm trên thớt, khà khà khà.
Hai người họ truy đuổi nhau, chơi đùa vui vẻ trong nhà nghỉ tứ hợp viện một lúc cũng thấy mệt, họ tìm bừa một phòng vào năm.
Nhiếp Hải Đường tựa vào trong ngực Tân Minh, nhẹ giọng nói: “Tần Minh, tối nay làm với em đi.

Em muốn mang thai.” “Phụt." Tần Minh hộc máu, yêu cầu kỳ quái gì thế này?
Anh có thể rút lại câu nói vừa nãy không? “Tại sao?” Tần Minh nói: “Anh nhớ trước kia em nói muốn giữ lần đầu tiên lại đêm kết hôn mà?”
Nhiếp Hải Đường bật dậy, cắn môi chất vấn : “Có phải anh muốn vứt bỏ em không? Không chạm vào em thì anh có vô vàn lý do để vứt bỏ em, sẽ không cảm thấy hổ thẹn, cũng sẽ không có rắc rối đeo bám nữa..