Mặt Nhiếp Hải Đường đỏ bừng, cô lén lút véo eo Tần Minh, hừ một tiếng: “Đáng ghét, anh hư lắm.”
Lâm Vũ Như thấy Tần Minh không muốn giúp đỡ thì thở dài: “Quả thật, chuyện này không liên quan đến anh, anh cho tôi trốn tôi đã rất biết ơn rồi.
Nhiếp Hải Đường tiến lên, nói: “Cô Lâm, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Nhiếp Hải Đường đây.
Cô có chuyện gì vậy? Có cần báo cảnh sát không?"
Lâm Vũ Nhu gật đầu, nói: “Tôi nhớ ra cô, cô Nhiếp.
Đáng tiếc báo cảnh sát cũng vô ích, ông nội tôi bị kẻ thù bắt, khó khăn lắm tôi mới trốn ra được, tôi phải đi tìm người cứu ông tôi.”
Tần Minh ngạc nhiên, hỏi: “Ai lại ngang ngược đến mức dám công nhiên cướp người đi như vậy? Coi thường pháp luật hay sao thế?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không biết đối phương là ai, hơn nữa tôi lo lắng nếu báo cảnh sát thì họ sẽ giết con tin.
Vốn dĩ ông tôi cũng rất kín tiếng, chỉ là đi thăm viếng bạn cũ thôi, kết quả...!Tôi, tôi liên lạc với người nhà đã.
Triệu Chính Ngôn, nếu anh bao hết khách sạn này thì tạm thời có thể cho tôi ở một phòng không?”
Thấy cô ta không làm phiền mình, đương nhiên Tần Minh cũng vui vẻ cho cô ta một ơn huệ: “Không thành vấn đề, cô ở căn phòng xa nhất đi, như thế buổi tối nghỉ ngơi cũng yên tĩnh.
Ối…"
Anh vừa dứt lời đã bị Nhiếp Hải Đường lên véo eo một cái, cô vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
Tức giận vì Tần Minh một lòng một dạ muốn ngủ với cô, ngượng ngùng bởi chính cô cũng khá chờ mong.
Tần Minh sắp xếp cho Lâm Vũ Nhu xong thì xoa tay, nói với Nhiếp Hải Đường: "Xả nước nóng vào bồn rồi, là loại bồn tắm gỗ ấy.
Hay là chúng ta cùng tắm nhé?”
Nhiếp Hải Đường đầu chịu, cô hờn dỗi: “Không được, em tự tắm.
Anh đi đâu hóng mát đi, anh đi đi, đi mau lên.”
Tần Minh đang mong ngóng, đang định đi chuẩn bị thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh mở ra xem, không ngờ lại là số của
Hoàng Thư Đồng.
Tần Minh nhướng mày, định tắt đi thì Nhiếp Hải Đường vội kéo anh lại, nói: “Việc đứng đắn quan trọng hơn, anh đang giả làm Triệu Chính Ngôn đấy.
Anh đâu thể không gặp vợ chưa cưới của cậu ta được? Sẽ lộ tẩy mất.
Tần Minh do dự: “Nhưng mà…"
Nhiếp Hải Đường mỉm cười thẹn thùng, nói: “Em là người của anh, còn chạy mất được chắc? Anh xem cô ấy có chuyện gì đã, bây giờ mới hơn tám giờ, tối nay còn dài mà."
Tần Minh cảm thấy có đạo lý, thời gian hãy còn rất sớm, thế là anh nhận cuộc gọi của Hoàng Thư Đồng: “A lô? Có việc gì không?”
Tuy Tân Minh không thoải mái nhưng vẫn nghe máy, anh hỏi Hoàng Thư Đồng: “Có việc gì không?"
Hoàng Thư Đồng nói với giọng đau đớn: “Tôi lại đau dạ dày rồi, anh, anh đến xoa bóp bấm huyệt cho tôi, như lần trước ấy.”
Giọng điệu ra lệnh của cô ta khiến Tần Minh rất khó chịu, anh nói: “Tôi đang bận, không đi được.”
Ở đầu dây bên kia, Hoàng Thư Đồng nhìn nhân viên công tác đang quay chụp bên cạnh với sắc mặt trắng bệch, nghe thấy Tần Minh từ chối một cách lạnh nhạt như thế thì tức giận nói: “Được thôi, tôi có vấn đề mới trông chờ vào anh, cứ để tôi đau cho chết đi."
Hoàng Thư Đồng cúp máy, Tần Minh hết sức buồn bực, thái độ kiểu gì thế? Cô đang nhờ vả người khác đấy.
Tần Minh sửng sốt, vội vàng ôm cô ta vào trong rồi mới đóng cửa lại, sau đó anh trông thấy ba người đàn ông mặc quần áo bình thường đuổi bắt đối phương đi ngang qua..