Nhiếp Hải Đường điềm tĩnh nói: “Không sao đầu, em tin tưởng anh”
Tần Minh nhìn xung quanh thấy không có ai, đột nhiên ôm lấy Nhiếp Hải Đường, anh hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó nhẹ giọng nói:
“Đợi anh khiến Hoàng Thư Đồng kia yên phận xong sẽ đến phòng em, em ở trong phòng đợi anh.
À phải rồi, Lâm Vũ Nhu kia không làm ra chuyện gì chứ?”
Nét mặt Nhiếp Hải Đường hơi cứng lại, nhưng cô nhanh chóng đáp: “Không, cô ta gọi mấy cuộc điện thoại rồi rời đi.
Tần Minh gật đầu, nói: “Đi rồi thì tốt, đỡ gây rắc rối.
Trùng của nhà họ Lâm đó rất kinh khủng, lúc trước anh cũng suýt chút nữa thì toi đời vì cái cô Lâm Vũ Nhu kia đấy”
Nhiếp Hải Đường nheo mắt lại một cách sắc bén, gặng hỏi: “Tại sao lúc trước anh lại toi đời vì trùng của nhà họ Lâm?”
Tần Minh thở dài, đáp: “Bây giờ nói ra thì dài lắm, không nói nữa.
Anh đi đây, em đừng lượn qua lượn lại trước mặt Hoàng Thư Đồng, sao anh có cảm giác cô ta hơi có thái độ thù địch với em nhỉ? Em nên ít chọc tức cô ta thì hơn.”
Tần Minh đang định đi thì Nhiếp Hải Đường bỗng nhiên giữ chặt tay anh lại, nói: “Haiz, anh ra ngoài đã lâu như vậy nên chắc khát rồi nhỉ? Em đã pha trà ngon rồi đây, anh uống một ngụm đi.
Tần Minh cầm chén trà lên, mặc dù không biết Nhiếp Hải Đường đã học cách pha trà từ khi nào, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà uống một hơi hết sạch.
Đợi Tần Minh đi rồi, Nhiếp Hải Đường lại thong thả ngồi xuống, vắt chéo hai chân, vẻ mặt trở nên gian ác và yêu mị, bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ vuốt ve bàn trà, tự lẩm bẩm một mình:
“Hóa ra anh không phải Triệu Chính Ngôn, tôi đã nói rồi mà...!chuyện này cũng quen thuộc quá rồi.Trong nhà nghỉ đặc biệt mà Tần Minh đã thuê riêng ở thị trấn Cổ Thủy, các đầu bếp cũng đã hoàn thành xong công việc và đã rời đi.
Trong phòng của Lâm Vũ Nhu, Nhiếp Hải Đường yên lặng ngủ say.
Mà lúc này, cánh cửa lớn mở ra tạo thành tiếng "lạch cạch”, một người phụ nữ có ngoại hình giống hệt Nhiếp Hải Đường bước vào.
Cô ta cầm chiếc gương lên, đối chiếu gương mặt của mình rồi lại nhìn dáng vẻ của Nhiếp Hải Đường, sau đó lấy một con trùng màu trắng giống con tằm từ trong chiếc túi da ra.
Con trùng đó từ từ nhả ra chất lỏng màu trắng ngà.
Sau đó người phụ nữ dùng chất lỏng đó bôi lên phần trán, tự lẩm bẩm một mình:
“Cô Nhiếp, xin lỗi nhé, nhưng người đàn ông trước đây đã ngủ miễn phí một đêm với Lâm Vũ Nhu tôi rồi lại biến mất, tôi nhất định phải điều tra rõ ràng người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của tôi.”
Hóa ra người phụ nữ trông giống hệt Nhiếp Hải Đường kia lại là Lâm Vũ Nhu, cô ta đã dùng thuật hóa trang bí mật của Tương Tây để biến thành Nhiếp Hải Đường!
Nếu nói hóa trang là một trong ba tà thuật lớn của Châu Á, vậy thì lớp hóa trang của Lâm Vũ Nhu quả thực là điêu luyện.
Bởi vì hoàn toàn không thể nhìn ra sự khác biệt giữa cô ta và Nhiếp Hải Đường.
Tuy nhiên chiều cao của hai người quả thực có chút chênh lệch, nhưng Lâm Vũ Nhu đã độn chân lên, còn mặc sườn xám khiến thân hình trông thon và cao hơn, thuận lợi lừa được người khác, khiến Tần Minh đang bận sứt đầu mẻ trán không nảy sinh lòng nghi ngờ.
Quả thực là mấy người phụ nữ mà Tần Minh tiếp xúc trong mấy tháng gần đây đều là những người đẹp hàng đầu, không chỉ có khuôn mặt hoàn mỹ mà đường cong trên cơ thể cũng vô cùng quyến rũ.
Tần Minh cũng sắp tê dại rồi, không thể phân biệt được nữa.
Lâm Vũ Nhu cầm điện thoại lên, bấm gọi và nói: “A lộ, ông nội ạ, bên cháu có việc rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi.
Ông yên tâm đi, cháu sẽ không gây chuyện đâu, hơn nữa cháu sẽ tự bảo vệ mình”
Lâm Vũ Nhu cúp điện thoại, sau đó khóa cửa ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, vừa hay cô ta nhìn thấy Tần
Minh đang xuống lầu, còn vừa đi vừa mắng.
Tần Minh nói: “Chậc, mình đúng là nhiệt tình mà bị làm lơ mà
Lâm Vũ Nhu đang mang gương mặt của
Nhiếp Hải Đường, cô ta bước tới hỏi: “Sao vậy? Ai lại chọc giận anh à?”.