Tần Minh nghe thấy câu này thì lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, anh vội vàng đẩy người phụ nữ trong lòng ra, trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ Nhu, vừa nói vừa ngừng:
“Cô không phải Hải Đường!"
Lâm Vũ Nhu nghiêng đầu bật cười một cách gian ác, mang theo vẻ ngông cuồng đặc biệt cùng sự phẫn nộ, xen lẫn cả nỗi chua xót và bất lực:
“Anh không phải Triệu Chính Ngôn Anh chính là người đàn ông hôm đó đã thay Tần Trọng Bách đi xem mắt với tôi trong lâu đài cổ nước Đức, sau đó chiếm được cơ thể tồi rồi biến mất! Tôi đã khổ cực biết bao mới tìm được anh.
”
Lâm Vũ Nhu vừa nói vừa xé lớp đắp dịch dụng hóa trang trên mặt xuống, diện mạo vốn có của cô ta nhanh chóng lộ ra.
Tần Minh hít sâu một hơi, má nó, chẳng trách mùi nước hoa lại không giống, hóa ra người này là Lâm Vũ Nhu
Tần Minh nhíu mày, chất vấn: “Nhiếp Hải Đường đâu?"
Lâm Vũ Nhu lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô ta đang an toàn ngủ trong phòng tôi.
Anh yên tâm đi, chuyện này không liên quan gì đến cô ta, đây là chuyện giữa tôi và anh! Anh tên là gì?”
Tần Minh không đợi Lâm Vũ Nhu nói xong mà bất thình lình nhào đến, đè Lâm Vũ Nhu ngã xuống giường.
“Ưm ~ Á! Anh buông tôi ra!”
Lâm Vũ Nhu đột nhiên bị đẩy ngã, còn bị Tần Minh khống chế, cô ta lập tức cất giọng mắng mỏ.
Tần Minh đầu có chịu, thấy cô ta phản kháng, anh lập tức trở tay giữ chặt tay Lâm Vũ Nhu, cô ta lập tức thốt ra một tiếng rên rỉ mềm mại: “Ưm, á !”
Âm thanh không hề nhỏ, trong môi trường không cách âm này, Hoàng Thư Đồng người đang ở ngay tòa lầu bên cạnh, vừa mở cửa sổ định hít thở không khí và thưởng thức ánh trăng lập tức nghe thấy, cô ta còn nghe thấy tiếng giường gỗ rung lắc!
Bùm!
Trong lòng Hoàng Thu Đồng bùng lên một ngọn lửa, bà đây vẫn còn ở chỗ này mà anh dám chơi gái trước mặt tôi à?
Hoàng Thư Đồng cũng không nghĩ đến chuyện Triệu Chính Ngôn bị bất lực ở phương diện đó, cô ta nổi giận đùng đùng, lập tức lao xuống lầu rồi chạy đến chỗ tòa lầu nhỏ.
Tần Minh không ngờ chỉ với một tấm ảnh mà người phụ nữ Lâm Vũ Nhu này đã nhận ra anh.
Điều này cũng đúng, Tần Minh với Triệu Chính Ngôn có khoảng cách quá lớn, Lâm Vũ Nhu vừa nhìn đã nhận ra có gì đó không ổn nên luôn đi theo Tần Minh, thậm chí còn bịa ra cái cớ bị đuổi giết để vào ở.
Tần Minh vốn tưởng rằng kỹ năng diễn xuất của anh rất đỉnh, cuối cùng vẫn bị tìm ra đầu mối.
Anh biết quan hệ giữa anh với Lâm Vũ Nhu chắc chắn không thể tốt đẹp được, may mà anh như một con hổ về thức ăn đè cô ta xuống giường.
Lâm Vũ Nhu bị đau nên phát ra tiếng la chói tại, đồng thời cô ta cũng dùng sức phản kháng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Tần Minh.
Nhưng dù sao thì Tần Minh cũng là đàn ông, hơn nữa gần đây còn thường luyện võ nên sức lực ngày càng mạnh, Lâm Vũ Nhu vùng vẫy vài lần, phát ra tiếng rên trầm thấp khiến người ta nghe mà xấu hổ nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, ngược lại làm giường gỗ kêu cót két.
“Anh muốn giết tôi sao?”
Lâm Vũ Nhu tức giận mång.
Tần Minh phản bác: “Lúc đó ông đây chỉ muốn đối phó với cô rồi đi, cuối cùng cô thì hay rồi, cho tôi ăn trùng độc? Mấy lần còn khiến ông đây mất khống chế mà liều mạng, cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa?”
Lâm Vũ Nhu hỏi: “Anh là ai? Tại sao trùng vua biến mất rồi?”
Tần Minh bóp cổ Lâm Vũ Nhu, nói: “Là đích thân cô dẫn nó ra, cô quên rồi sao? Ở trong phòng nhỏ tối tăm của nhà họ Lâm ở Tương Tây
Lâm Vũ Nhu kinh ngạc, trố mắt nói: “Anh! anh là anh Tần? Râu và kính của anh! đều là giả?"
Tần Minh hừ một tiếng: “Đúng vậy, tôi chính là anh Tần đã cứu nhà họ Lâm của cô, sao? Không ngờ phải không? Hừ, nếu không phải tôi bị cô hạ trùng độc thì tôi sẽ không đi tìm nhà họ Lâm các cô
Trong lòng Lâm Vũ Nhu vô cùng phức tạp, cơn giận và nỗi oán hận ban đầu bỗng chốc tan biến.
Bởi vì Tần Minh là chủ nợ lớn nhất của nhà họ Lâm mà!.