Hoàng Thư Đồng nói: “Không có chuyện gì thì không thể ở lại một lát à? Tôi muốn nhìn chồng chưa cưới của tôi thêm chút nữa không được sao? Chẳng phải anh trách tôi không tin tưởng anh, không đi tìm anh à? Giờ tôi đến rồi đây!”
Tần Minh lau đầu, buồn cười hỏi: “Sao? Yêu tôi của hiện tại rồi à? Đừng say đắm anh đây, anh đây chỉ có thể là một truyền thuyết.
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng xoay người một cách quyến rũ, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực chặn đường Tần Minh, dấu mỗi kiêu ngạo nói:
“Vậy chị đây cũng có thể khiến anh chảy máu mũi đấy.”
“Ực.”
Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng vô cùng quyến rũ, dáng người nóng bỏng, chỉ mặc một chiếc áo hai dây màu đen mỏng manh, bầu ngực cao ngất mê người.
Hóa ra trong phòng đã bắt đầu ấm lên, vì vậy Hoàng Thư Đồng cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc áo ôm hai dây, lộ ra cơ thể mềm mại của cô ta.
Tần Minh cũng thua luôn, cô gái này không đi, nếu còn tiếp tục như thế nữa anh sợ mình không nhịn được, vậy thì phải làm sao?
Anh đành phải nói: “Nếu cô không đi thì tối nay phải ngủ với tôi.
Tần Minh nói xong, thầm nghĩ: “Giờ chịu đi rồi chứ?"
Không ngờ Hoàng Thư Đồng vẫn không đi, cô ta hơi căng thẳng nói: “Thế...!thế không ổn lắm nhỉ? Mặc dù chúng ta đính hôn rồi, nhưng… nhưng vẫn chưa yêu đương mà.
Thực ra tôi muốn biết, vấn đề của cơ thể anh.
Tần Minh cạn lời, bảo: “Ngủ cũng là một phần của yêu đương, nếu cô không muốn thì ra ngoài ngay, đi đi đi.”
Tần Minh đẩy Hoàng Thư Đồng ra ngoài, anh đã phục bản thân mình luôn rồi, sức hấp dẫn của anh lớn đến thế sao? Mới mấy ngày mà Hoàng Thư Đồng đã bị anh mê hoặc rồi.
Mặc dù là anh đóng giả Triệu Chính Ngôn, có mối quan hệ là chồng chưa cưới nhưng anh luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người đang có thay đổi nhỏ.
Tần Minh đuổi Hoàng Thư Đồng ra ngoài, thế giới của anh xem như yên tĩnh rồi.
Hoàng Thư Đồng vừa đi thì Lâm Vũ Nhu đã tới.
Cô ta giao cho Tần Minh thẻ phòng của Nhiếp Hải Đường ở bên cạnh, đồng thời nói:
“Anh Tần...!Tối nay tạm biệt tại đây, nhưng chuyện giữa tôi với anh sẽ không trôi qua như vậy, chẳng bao lâu nữa nhà họ Lâm chúng tôi nhất định sẽ đòi một lời giải thích.”
Tần Minh cau mày, cầm lấy thẻ phòng rồi hỏi: “Tôi làm sao mà tin cô được, cô không làm gì Nhiếp Hải Đường đấy chứ?"
Lâm Vũ Nhu đáp: “Chuyện này anh yên tâm, tôi sẽ không kéo người vô tội vào, cô Nhiếp chỉ đang ngủ bình thường mà thôi.
Tôi đã không vạch trần thân phận của anh rồi, anh còn không tin tôi sao? Hơn nữa, anh là chủ nợ lớn nhất của nhà họ Lâm, tôi có thể gây chuyện được à?”
Tần Minh gật đầu, Lâm Vũ Nhu rất hiểu chuyện, biết Tần Minh nằm tương lai của nhà họ Lâm trong tay.
Tần Minh nhìn Lâm Vũ Nhu rời khỏi nhà trọ, anh thầm thở phào, xem ra Lâm Vũ Nhu đã bình tĩnh lại rồi, không vì vậy mà gây ầm ĩ nữa, còn về chuyện sau này nên thương lượng thế nào thì đó là việc của sau này.
Tần Minh lẻn vào phòng của Nhiếp Hải Đường, mấy lần xác nhận Nhiếp Hải Đường không bị thương gì mà thật sự ngủ rồi, lúc này anh mới yên tâm.
Để tránh gây ra thêm hiểu lần, Tần Minh vẫn quay về phòng mình ở bên cạnh, dù sao thì vẫn phải đóng giả Triệu Chính Ngôn cho tốt.
Nhưng Tần Minh vừa nằm xuống, lại có người gõ cửa phòng.
Tần Minh mở cửa nhìn, anh bỗng chốc đơ ra.
Anh sững sờ hỏi: “Hoàng Thư Đồng, cô thế này là muốn làm gì mà mặc...!mặc thế này?”.