Nhiếp Hải Đường cắn môi, thẹn thùng nói: “Không phải em không tin anh, chỉ là không vui.
Em không thích anh dính dáng đến người phụ nữ khác.
Tần Minh cười bảo: “Không sao, chẳng phải anh đang đóng giả Triệu Chính Ngôn sao? Đợi chuyện của anh xong rồi thì tất cả đều không thành vấn đề nữa.
Được rồi, chúng ta đi dạo đi.”
Nhiếp Hải Đường lại hài lòng gật đầu, khoác tay Tần Minh, nói: “Ban nãy em mua hai cái khẩu trang, chúng ta đeo vào đi, như vậy sẽ không có ai nhận ra chúng ta."
Tất nhiên Tần Minh không khách sáo, đeo khẩu trang, ăn mặc kín kẽ, tay trong tay đi dạo trên đường phố trấn Bạch Thủy.
Hai người đi chơi một lúc, đến trưa có bạn trong lớp gọi hai người, dù sao thì đã một lúc lâu không thấy người đầu nên lo sẽ xảy ra chuyện.
Tần Minh nói: “Hôm nay thế này trước đã, anh tiếp tục đóng giả Triệu Chính Ngôn, tránh bị tìm ra sơ hở, ở đây anh còn có việc quan trọng phải làm.
Nhiếp Hải Đường gật đầu bảo: “Vâng, chuyện của anh quan trọng, không cần lo cho em, em sẽ chăm sóc cho mình.”
Tần Minh cười rồi xoay người rời đi.
Thực ra nhóm Đường Xảo chỉ liên lạc với Nhiếp Hải Đường, Mã Quốc Dân hoàn toàn không muốn Tần Minh quay lại, thậm chí còn uy hiếp Tần Minh, không cho phép anh tham gia và hoạt động giao lưu trong lớp.
Tần Minh cũng không muốn tham gia, anh cảm thấy sau khi anh rời khách sạn thì vẫn luôn có người theo dõi anh.
Anh cố ý đi đến một con hẻm ít người, con hẻm dài khiến người theo dõi anh không có chỗ để trốn.
“Ra đi.”
Tần Minh lạnh lùng nói: “Không ra thì tôi cũng biết là ai.
“Cậu Tần.”
Với một tiếng cậu Tần này, xung quanh con hẻm có sáu người đàn ông bước ra, hai người phía trước, hai phía sau và hai người ở bên cạnh.
Tần Minh biết những người này, ăn mặc giản dị, phong cách mang hơi hướng thời Đường.
Thực ra là người của nhà họ Lâm ở Tương Tây, hơn nữa đều giỏi đánh đấm, trước đây A Long tùy tiện quật ngã được bọn họ, nhưng Tần Minh...!“Cậu Tần.
Lúc này, phía sau những người đó có một bà lão chậm rãi đi ra, chẳng phải là chị Bạch Anh sao?
Chị Bạch Anh là người chịu trách nhiệm chăm sóc Lâm Vũ Nhu, có địa vị không hề thấp trong thổ trại Lâm Thị, hơn nữa A Long đánh giá bà ta rất cao, trông già nhưng đánh rất giỏi.
Sắc mặt Tần Minh u ám, bây giờ không dễ đối phó.
Anh còn tưởng là Lâm Vũ Nhu theo dõi anh, không ngờ cô gái đó hung hãn như vậy, gọi bè gọi phải đến, hơn nữa còn công khai thân phận của anh.
“Ôi thầy ơi, giờ tôi xin lỗi thầy nhé." Tần Minh thầm lắc đầu.
Có điều, Tần Minh không sợ mấy người này hại anh, anh vênh mặt nói: “Là tôi.
Chị Bạch Anh, chị muốn thế nào? Đòi công bằng cho Lâm Vũ Nhu sao? Chậc, tối qua cô ta đánh úp tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô ta đấy.
Các người có thái độ thế này à?”
Chị Bạch Anh cười nói: “Cậu Tần, cơ thể của Vũ Nhu nhà chúng tôi có làm cậu thoải mái không?”
Khóe miệng Tần Minh giật giật, mới bắt đầu đã nói vào chuyện quan trọng nhất.
Anh nghiêm mặt trả lời: “Là các người dùng thủ đoạn thấp hèn đối phó với tôi, hơn nữa con trùng đó hại tôi suýt chút nữa là mất mạng, tôi thoải mái cái khỉ gì.”
Chị Bạch Anh cười khanh khách, hỏi: “Nói vậy có nghĩa là cậu Tần ăn được một lần rồi thì muốn ăn thêm sao?”.