Thực ra, Tần Minh đi giao hàng còn có một kế hoạch khác, đó là làm quen đường phố ở Bắc Kinh để tránh sau này gặp nguy hiểm lại không biết đường, về sau còn có thể có thêm cơ hội ở bên Nhiếp Hải Đường.
Đến tối, Tần Minh giao xong mấy đơn hàng cuối cùng, anh đẩy xe điện định đi về.
Khi đi qua con hẻm, đột nhiên một ông chủ trung niên lao ra, trông ông ta rất hoảng hốt, tay xách cặp công văn, mắt kính hơi lệch, đầu đầy mồ hôi.
Ông ta va vào Tàn Minh, van xin anh: "Cậu nhóc à, cứu tôi với, cứu tôi với
Ông chủ còn chưa dứt lời, trong con hẻm tối đen đột nhiên có một thanh gỗ vung ra.
Tần Minh nhanh tay lẹ mắt, lập tức đưa tay lên đời
Bốp!
Một âm thanh vang lên, bắp thịt và xương đều đau nhức khó chịu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Tần Minh.
Ba tên đàn ông vẻ mặt gian xảo lao ra từ trong bóng tối, quát lên một cách giận dữ: “Hử? Thằng nhóc mày từ đầu ra đấy? Xen vào chuyện của người khác, đi giao hàng của mày đi.” “Nếu không muốn gây chuyện thì cút ngay đi, nếu không tạo sẽ giết mày.
Tần Minh nhìn ông chủ đang thở hổn hển, chạy không nổi kia rồi hỏi: “Chú à, sao họ lại nhằm vào chứ?”
Ông chủ đó trả lời: “Tôi, tôi là luật sư, trong tay tôi có rất nhiều vụ án cần biện hộ, gần đây tôi tiếp nhận một chứng cứ nên có thể đã bị ai đó để mắt tới, phù...!Cậu cứu tôi với
Tần Minh híp mắt, loại chuyện này đúng là bất bình mà! “Lề mề chậm chạp” Gã đàn ông cầm gầy tức giận quát lên, sau đó lại lao đến.
Tần Minh đã nhìn thấy hành động này, anh dùng tay không đỡ đòn, nhưng lúc đỡ lấy, cổ tay anh vặn ngược lại.
Đây là Thái cực tán thủ mà anh đã nghiên cứu hơn một tháng, mượn thế năng khi cây gậy đang ghìm xuống, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh ra.
Gã đàn ông vung gậy bị Tần Minh kéo lại một cách khó hiểu, nhìn giống như gã tự nhào về phía Tần Minh khi đang vung gậy.
Chính gã cũng không ngờ đột nhiên lại bị ép lao về phía trước, khi gã đến gần Tần Minh, Tần Minh lại một lần nữa ra tay nhanh chóng, hai tay anh xuất hiện một sợi dây thừng ngoằn ngoèo uốn éo, anh kéo mạnh một cái.
Rắc! Anh đã bẻ cánh tay gã kia.
“A! Cánh tay của tôi, a a a...!Trật khớp rồi!” Gã đàn ông lập tức đau đớn quỳ trên mặt đất, gào khóc kêu đau.
Tần Minh chỉ thờ ơ nhìn gã, trước đây anh đã quen với mánh khoé đánh nhau của đám côn đồ đường phố, bây giờ sau khi học võ của Trương Toàn Chân, mặc dù chưa tốt nhưng mỗi lần dùng đến anh đều khá hài lòng, có cảm giác quen thuộc.
Hai tên còn lại thấy Tần Minh vừa ra tay đã quật ngã đại ca của mình thì sợ hết hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn không quên uy hiếp: “Thằng nhóc, mày chờ chết đi.
Tần Minh và ông chú kia vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy có vài chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường.
Một người phụ nữ bước xuống xe, vội vã chạy tới: “Luật sư Tiền, ông không sao rồi, tốt quá.”
Tần Minh rất bất ngờ, người bước tới không phải chính là Tôn Nguyệt sao?
“Đại sư Triệu? Cậu, cậu đang đi giao hàng sao?”
Sau khi Tôn Nguyệt xác nhận luật sư của mình không sao mới nhìn rõ Tần Minh, và đương nhiên bà ta sẽ coi anh là Triệu Chính Ngôn.
Tôn Nguyệt rất ngạc nhiên khi thấy Tần Minh giàu có, lại có thân phận như thế mà đi giao hàng?
Tần Minh khiêm tốn khẽ gật đầu: “Bà Tôn, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên.
Bà đang vướng vào kiện tụng à?”
Tôn Nguyệt gật đầu đáp: “Đúng thế, không ngờ lại một lần nữa được cậu Triệu giúp đỡ.
Hôm trước cậu cứu ba tôi, tôi còn đang tìm người chuẩn bị quà cho cậu, bây giờ lại được cậu giúp nữa, đúng là duyên phận! Đại sư Triệu có rảnh không? Chúng ta đi uống nước nhé?”.