Triệu Chính Đình nói tiếp: “Chứ còn gì nữa! Ba nhìn nó đi, gặp khách quan trọng mà còn mặc thế này.
Lát nữa khách quý nhà họ Tôn tới, nó sẽ lại khiến nhà ta xấu hổ”
Triệu Tụng Lễ nhìn Tần Minh rồi quát: “Con thay quần áo đi, đây là nơi cao cấp, không phải nơi giao đồ ăn.
Thư ký Triệu, đưa nó đi thay quần áo đi!”
Tần Minh rất buồn bực, đây là người nhà kiểu gì vậy? Ai cũng ghét bỏ anh, lẽ nào Triệu Chính Ngôn không phải con ruột?
Tần Minh hết sức bất mãn, anh cần thay đổi ấn tượng của thân phận hiện tại, anh nói với vẻ cương quyết:
"Nếu như tôi làm mọi người mất mặt thì tôi đi là được chứ gì, vì sao nhất định phải bắt tôi đến?"
Anh cả Triệu Chính Đình nói với vẻ bất mãn: "Mày ăn của nhà, lấy của nhà, góp sức cho nhà chẳng phải là điều đương nhiên sao? Mày còn muốn bướng bỉnh tới khi nào? Mày định làm đồ vô dụng ngày ngày ngồi ăn rồi chờ chết sao? Mày không biết mọi người đều gọi mày là tên vô dụng hay sao mà còn không biết xấu hổ.
Mày có thể bái Trương chân nhân làm thầy là nhờ ba giúp đỡ đấy.
Đã được lời còn không cố gắng cho nhà, sao tao lại có đứa em ăn hại như mày cơ chứ!"
Tần Mặc dịu dàng nói: "Tiểu Ngôn, đừng quậy phá nữa.
Việc này rất quan trọng.
Chính Đình con đừng nói nữa."
Triệu Chính Đình bất mãn khoanh tay, nói: "Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn, có thể nói là lúc sống chết tồn vong.
Vậy mà đồ vô dụng như nó chỉ nghĩ đến chuyện tán gái, đi chơi.
Hôm qua chẳng phải nó đi chơi với nữ sinh quan hệ xã giao lớp bên sao? Ha ha, rõ ràng đã có vợ chưa cưới như hoa như ngọc mà còn ăn vụng, mày vụng trộm được chắc?"
"Đủ rồi! Lời mẹ nói không có tác dụng nữa hả?"
Tần Mặc nói với vẻ không vừa lòng: "Giờ là lúc nói những lời này à?"
Tần Minh không ngờ Tần Mặc lại nói giúp "anh", xem ra dù sao bà ta cũng là mẹ đẻ, vẫn yêu thương con trai mình.
Triệu Tụng Lễ nói bằng giọng trầm: "Được rồi, đi thay quần áo đi.
Lát nữa còn phải gặp người khách rất quan trọng.
Tần Minh thấy có vẻ bọn họ không cho anh đi, đành tiếp tục phát huy sức ảnh hưởng của mình.
Tần Minh đang định đi thay quần áo, bỗng nhiên có mấy cảnh sát nhân dân từ bên ngoài đi vào, họ giơ ra lệnh lục soát, nói:
"Triệu Chính Ngôn ở đây đúng không? Anh ta dính dáng đến một hoạt động lừa đảo, mời anh ta theo chúng tôi về đồn tiếp nhận điều tra."
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Tần Minh, sao thằng nhóc này lại dính dáng đến lừa đảo?
Nhưng cảnh sát đã đến rồi còn có thể phản kháng hay sao?
Tần Minh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là dạ hội từ thiện hôm đó, Bạch Tĩnh Thần, Bạch Minh Vũ và thanh niên anh quên tên vì nịnh nọt Bạch Tĩnh Thần mà tranh cãi với anh không lấy lại được tiền, ngân hàng lại không tra được dấu vết xâm nhập của siêu hacker như Olmei nên buộc phải báo cảnh sát đến bắt anh.
Tần Minh rất tin tưởng kỹ thuật hacker của Olmei nên tất nhiên không lo lắng, hơn nữa, anh chỉ lên đồng, giả làm thầy bói ở dạ hội mà thôi, như thế cũng là tội sao?
Tần Minh hết cách, giả bộ đáng thương nói: "Ba mẹ cứu con với.
Mặt Triệu Tụng Lễ đen thui, sắc mặt u ám, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Tần Mặc thì vừa lo lắng vừa phẫn nộ, chỉ tiếc rèn sắt không nên kim, hỏi: "Có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Sao con lại lừa đảo? Thảo nào lần trước về trường học con không cầm tiền mẹ cho, con học thói phạm tội từ bao giờ thế?"
Triệu Chính Đình nói với vẻ hả hê: "Hay rồi, bây giờ nó không chỉ là đồ ăn hại mà còn là đồ sao chổi gây họa nữa.
Sao nhà chúng ta lại có loại vô dụng rác rưởi như mày nhỉ?"
Triệu Nhược Thi cũng thở dài lắc đầu: "Càng lớn càng hư hỏng, càng hư hỏng càng vô dụng.
Vì sao anh lại biến thành như vậy"
Tần Minh vẫn nói vẻ tội nghiệp: "Ba mẹ cứu con."
Nhưng Triệu Tụng Lễ vẫn không nói lời nào, Tần Minh cứ thế bị cảnh sát đưa đi.
Sau khi Tần Minh bị đưa đi, Tần Mặc nói với vẻ không vui: "Nó làm gì có gan đó? Chắc là bị người ta lừa rồi."
Triệu Chính Đình nói: "Nó càng ngày càng ngu ngốc, rác rưởi, đúng là mất mặt.
Nó đúng là đồ ăn hại được bảo vệ cấp một của nhà họ Triệu chúng ta..