Tôn Nguyệt nói: "Cháu nói gì vậy, sao cô lại tham gia vào được.
Cô là người làm chứng, không có chuyện vị đại sư này lừa tiền người ta đâu."
Tôn Thường Hi nói với vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Triệu Chính Ngôn là đại sư Triệu từng cứu ông nội, giúp cô bảo vệ vật chứng mà cô kể với cháu sao? Cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta ư"
Tôn Nguyệt sốt ruột nói: "Đúng vậy.
Tiểu Mã nói cho cô biết cháu bắt đại sư Triệu, cháu đang làm bậy đấy cháu biết không?"
Tôn Thường Hi lắc đầu nói: "Cô, cháu đang giải quyết việc công.
Cho dù cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta thì.."
Tôn Thường Hi hơi bối rối, bởi vì cô ấy nhận ra ngay người kia là Tần Minh chứ không phải Triệu Chính Ngôn, hai người từng làm vợ chồng, làm gì có chuyện không phân biệt được?
Cô ấy rất kinh ngạc, không ngờ Tần Minh lại đến Bắc Kinh, đồng thời cứu ông nội cô ấy, thành ân nhân của nhà họ Tôn, bây giờ còn là học trò của Trương chân nhân, đối tượng mà cô của cô ấy đang cố gắng lôi kéo!
Tôn Thường Hi căng thẳng: "Chẳng lẽ cậu ấy đến đây vì cưới mình thật? Cậu ấy thích mình ư?"Mặc dù Tân Minh bị đưa về, nhưng đồn cảnh sát không có bất kỳ chứng cở nào, chỉ hỏi thông tin cần thiết rồi thả Tần Minh ra.
Tôn Nguyệt ra đón tiếp Tần Minh, cười nói: "Đại sư, đây là hiểu lầm thôi.
Tôi đã giải thích rõ ràng với cảnh sát rồi, hay là tôi tìm cho cậu luật sư nhiều kinh nghiệm nhé, cam đoan cậu sẽ không gặp phiền phức nữa.
Cả người Tần Minh toát ra phong thái xuất chúng, anh nói: "Chị Tôn, chuyện của tôi không cần chị quan tâm.
Tôi là cây ngay không sợ chết đứng"
Tôn Thường Hi lườm anh một cái, véo tại Tần Minh, khế hừ nói: "Cậu giỏi lắm, còn cây ngay không sợ chết đứng cơ à.
Tôn Nguyệt nhìn động tác của hai người thì kinh ngạc đến ngây người.
Bà ta rất hiểu cháu gái mình, bình thường với ai con bé cũng rất lịch sự, là người khá nghiêm túc, rất ít khi nói đùa với con trai chứ đừng nói là véo tai con trai, giả vờ tức giận.
Trừ phi hai người quen biết, quan hệ không tầm thường.
Tôn Nguyệt lập tức nói với vẻ ngạc nhiên: "Thường Hi, cháu quen đại sư Triệu à?"
Tôn Thường Hi nói: "Cô, cậu ấy là đại sư cứu ông nội.
Vậy cô không cần ưu sầu về chuyện trả ơn đâu, chỉ cần mời cậu ấy một bữa cơm là xong, được rồi, cháu vẫn chưa ăn đâu, Tần...!Họ Triệu đúng không? Cậu đi ăn cơm với tôi."
Tần Minh vô cùng lúng túng, anh còn tưởng rằng nhà họ Tôn ở Bắc Kinh là nhà giàu sang quyền thế, định lợi dụng ơn cứu ông cụ Tôn để làm chút chuyện, ai ngờ là nhà Tôn Thường Hi.
Quan hệ của anh và Tôn Thường Hi rất vi diệu, lại đặc biệt, nhưng tóm lại là tốt đẹp.
Tôn Nguyệt thấy thế thì mừng rỡ, bà ta cứ khổ tâm nghĩ cách lôi kéo Tần Minh mãi, ai ngờ cháu gái mình lại quen biết anh, hơn nữa có vẻ còn rất thân.
Tôn Nguyệt vội vàng nói: “Ăn ngoài không sạch sẽ, hay về nhà ăn đi, cũng không xa lắm.
Cháu cũng vất vả cả ngày rồi, cô tự mình xuống bếp, nếu cháu và đại sư Triệu đã quen biết thì hai người cứ từ từ nói chuyện.
Hay là tối nay đại sư qua đêm ở nhà chúng tôi đi? Nhà chúng tôi có rất nhiều phòng cho khách, lần trước cậu cứu ba tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn, sau khi tỉnh lại ba tôi cứ trách mắng tôi sao không mời ân nhân cứu mạng về nhà ăn cơm, tặng quà"
Nói xong, Tôn Nguyệt liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tôn Thường Hi.
Tôn Thường Hi ngẩng lên liếc Tần Minh một cái, nói: "Nghe thấy chưa? Ở nhà tôi phải nghe lời cô, cậu có nghe lời tôi không hả?"
Tần Minh giật khóe miệng, anh sầu não chết mất, anh bị người ta nắm thóp rồi.
Anh nhún vai, nói: "Chị đã có lòng mời như thể thì em đành phải đi thôi".