Tôn Nguyệt lại kinh ngạc một lần nữa, bà ta thấy quan hệ của hai người không đơn giản ở mức thân thiết mà hình như Tôn Thường Hi còn chiếm thể chủ động thì phải?
Thế thì tốt quá.
Tôn Nguyệt vội vàng chạy đi lái xe, nhưng vừa mới đến bên chiếc Mercedes của mình thì một chiếc BMW dừng lại, người từ trên xe bước xuống chẳng phải là Tần Mặc ăn vận sang trong sao? "Cô Tôn, sao cô lại ở đây?" Tần Mặc vô cùng kinh ngạc, đây là đồn cảnh sát mà.
Tôn Nguyệt nói: "Ồ, cô Tần, tôi đến đón một vị khách quý.
Cô chắc chắn không ngờ đến đâu.
Lòng Tần Mặc chấn động, bà ta rất tò mò không biết Tôn Nguyệt vì ai mà bỏ rơi bà ta và Triệu Tụng Lễ, địa vị đối phương cao như thể sao?
Tần Mặc nghĩ thầm trong lòng: "Mình không ngờ đến ư? Mình biết không ít nhà giàu quyền quý, liệu người đó là ai? Nếu quen biết thì nhờ vả mấy câu, có lẽ sẽ giúp được việc"
Lúc này, Tôn Thường Hi và Tần Minh đi tới.
Tôn Nguyệt cười nói: "Không ngờ đúng không? Triệu Chính Ngôn con của cô là khách quý tôi vẫn luôn tìm đấy! Cậu ấy cứu ba tôi, còn là học trò của Trương chân nhân, mời cậu ấy một lần không dễ dàng gì, may mà cháu gái tôi lợi hại.
Tần Mặc trợn mắt há mồm nhìn Tần Minh và Tôn Thường Hi vừa nói vừa cười, trong lòng bà ta nổi sóng to gió lớn.
Bà ta biết "Triệu Chính Ngôn" là học trò của Trương Toàn Chân, nhưng không ngờ con trai mình lại là "đại sư" mà Tôn Nguyệt vẫn luôn tìm!
Nhưng trước đó bà ta không hề biết, ban nãy còn vì tiếp đón Tôn Nguyệt mà mặc kệ Tần Minh bị đưa đi thẩm vấn, ai ngờ bây giờ Tôn Nguyệt tự mình đến đón Tần Minh ra ngoài.
Tần Mặc im lặng đỡ trán: "Trời ơi Tôn Nguyệt, nếu cô nói sớm thì tôi đã không phạm phải sai lầm này rồi.
Liệu thằng bé có oán hận tôi không nhỉ?"
Tần Mặc im lặng nhìn con mình, khí chất của Tần Minh thay đổi quá nhiều.
Nhưng bà ta không hoài nghi nhiều, bởi vì lúc trước để thay đổi Triệu Chính Ngôn nhu nhược, hai vợ chồng dùng hết mọi mối quan hệ, tìm Trương Toàn Chân đại sư môn đạo núi Hổ Long giúp đỡ cúng bái, nghịch thiên cải mệnh, giúp Triệu Chính Ngôn nhu nhược vô dụng thay da đổi thịt, lấy lại tự tin, làm người bình thường.
Bây giờ bà ta chỉ cảm thấy, Trương Toàn Chân cúng bái quá linh nghiệm, quá tài tình.
"Con trai" trước mắt thay đổi khí chất hoàn toàn, bà ta rất hài lòng.
Điều duy nhất không được hoàn hảo là thắng bé trở nên vô cùng cá tính và ngỗ nghịch.
Tôn Nguyệt giơ ngón tay cái lên, nói với vẻ tán thưởng: "Cô Tần, không ngờ đúng không.
Con trai nhà cô cứu ba tôi, cậu ấy là ân nhân nhà chúng tôi.
Lần trước ở dạ hội từ thiện, cậu ấy còn biểu diễn trò biến ra tiền, bỗng dưng biến ra một tỷ, đúng là quá thần kỳ.
Học trò giỏi của Trương chân nhân quả nhiên lợi hại."
"Một, một tỷ? Bỗng dưng biến ra?"
Tần Mặc trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến mức một lúc lâu không thốt nên lời, đây là con trai của bà ta sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mặc kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng.
Lúc nãy cả nhà dè bỉu Tần Minh, thậm chí khi anh bị bắt đi cũng không thèm để ý, vậy mà anh đột nhiên trở thành người được nhà họ Tôn săn đón, điều này khiến người ta rất bất ngờ.
Tôn Nguyệt nói: "Đúng vậy.
Ban đầu tôi cũng hoài nghi đại sư tôi muốn tìm là con của cô, ai ngờ lúc nãy không thấy, không thể xác nhận.
Bây giờ xem ra cơ bản có thể xác nhận rồi, có vẻ hai nhà chúng ta rất có duyên"
Tần Minh đến gần, liếc nhìn Tần Mặc nói: "Chị Tôn, người này là ai? Thư ký của chị à?"
Tôn Nguyệt khế giật mình, không quen sao? Không nào?.