Tần Minh nói với khuôn mặt lạnh tanh: "Làm ăn thất bại nên nhờ ông chị giúp đỡ thôi, còn có chuyện gì được nữa? Giữa nhà giàu với nhau làm gì có chuyện tự dưng đến thăm hỏi chứ?"
Triệu Tụng Lễ cau mày, câu này không sai nhưng cũng không thể gọi là làm ăn thất bại được, ai bảo nước mà ông ta đầu tư xuất hiện bạo loạn chứ? Việc này mà kéo dài thì không còn đồng nào nữa.
Hôm nay Triệu Tụng Lễ cũng vô cùng bực bội, vay ngân hàng Thế kỷ Hoàn vũ mặc dù nhìn có vẻ thuận lợi nhưng họ vẫn chưa đồng ý, tìm Tôn Nguyệt thì bị thờ ơ, đi đến nhà họ Tôn tìm cách thì bị chặn lại ở cửa.
Ai ngờ "con trai" còn chế giẫu ông ta, ông ta trầm giọng nói: "Mày im miệng."
Triệu Chính Đình đứng ở cửa nhà họ Tôn hồi lâu cũng rất khó chịu, thấy ba nổi giận thì lập tức trút hết bực tức trong lòng lên đầu Tần Minh, tức tối nói:
"Triệu Chính Ngôn mày im miệng lại đi, nơi này có chỗ cho mày nói chuyện à? Ba cố gắng như vậy chẳng phải là vì cái nhà này sao? Mày thì sao? Mày không đóng góp được gì cho cái nhà này cả.
Mẹ cứu mày ra mà mày còn không chịu ngoan, đúng là đồ vô dụng."
Triệu Nhược Thi cũng phàn nàn: "Anh hai à, anh không nói gì không ai coi anh là kẻ câm đâu.
Anh chỉ toàn gây thêm phiền phức thôi, anh có phải đàn ông không vậy."
Triệu Chính Đình nói nhỏ: "Nó vốn đâu phải" "Đủ rồi!" Tần Mặc lập tức ngắt lời hai anh em cãi nhau, nói: "Mấy người không biết gì thì đừng xen vào"
Tần Minh chỉ vào cả nhà Triệu Tụng Lễ, nói: "Chị Thường Hi, chị thấy rồi đấy.
Bọn họ nhằm vào em, em không muốn nhìn thấy bọn họ, mắt không thấy lòng không phiền, chúng ta đi vào đi."
Tôn Thường Hi nhìn đám người Triệu Tụng Lễ rồi nhìn Tần Minh, nói: "Được, nghe theo cậu" "Không, chuyện này...!Ba ba con Triệu Tụng Lễ bỗng ngây ra.
Tần Mặc sốt ruột giậm chân, nổi nóng nói: "Nhìn ba con mấy người đi, không nói chuyện tử tế được à, sao cứ phải cãi nhau thế? Tiểu Ngôn chính là ân nhân mà Tôn Nguyệt nói đến, lúc trước ông cụ Tôn ngất xỉu được Tiểu Ngôn ra tay cứu sống.
Hơn nữa Tiểu Ngôn còn quen biết con gái nhà người ta nữa."
Tôn Thường Hi nói: "Đúng vậy, cô cháu nói mời cậu ấy đến mấy lần mà cậu ấy nhất định không thèm nể mặt, vô cùng kiêu ngạo."
"Chuyện này.."
Triệu Tụng Lễ lập tức trợn mắt há hốc mồm, ông ta nghĩ trăm phương ngàn kế bước vào nhà họ Tôn mà toàn bị sập cửa vào mặt, ngược lại "con trai" mình lại là khách quý của người ta.
Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi cũng im lặng, ban nãy bọn họ còn mắng Tần Minh không giúp được gì cho nhà, chớp mắt một cái đã bị vả mặt.
Bọn họ trông thấy dáng vẻ trầm tĩnh như nước của Tần Minh thì càng giận hơn, như thể Tần Minh đã đoán được từ trước.
Tần Minh nói vẻ mất kiên nhẫn: "Được rồi, nói gì đó.
Còn nói nữa tôi đi đấy.
Tôi còn phải về trường làm bài tập nữa, tôi còn phải viết ba bài luận văn đấy"
Đám người giật khóe miệng, không biết nói gì nữa.
Đồ con cái bất hiếu, không biết ba mẹ mong muốn vào nhà họ Tôn sao? Mày lại còn muốn đi, có phải mày muốn việc đầu tư của nhà thua lỗ hết không?
"Không, không được đi.".