Tần Minh lại kể chuyện trùng độc ở Tương Tây, Tôn Thường Hi lập tức hiểu ra, nói: “À, tôi từng nghe nói đến trùng độc kéo dài tuổi thọ, nó có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ còn có tác dụng giúp chết đi sống lại, không ngờ cậu có cái này, nó vô cùng quý giá, vậy mà cậu không tiếc dùng nó để cứu một ông lão không quen biết.
Tần Minh, cảm ơn cậu đã cứu ông nội tôi, ông nội là trụ cột trong nhà tôi, nếu lúc đó ông ấy mất thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi.”
Quả thực lúc đó cứu ông cụ Tôn, Tần Minh không biết là người thân của Tôn Thường Hi, trùng độc rất có giá trị nhưng Tần Minh vẫn lấy ra.
Anh hơi xót nhưng khi đó phần nhiều là vì cứu mạng người.
Sau khi biết được đáp án cho hai câu hỏi của mình, Tôn Thường Hi lại nằm vào lòng Tần Minh, nắm lấy tay anh rồi hỏi: “Vậy cậu nói xem, cậu đóng giả Triệu Chính Ngôn là vì tôi sao?”
Tần Minh giật mình, đây là câu hỏi gì thế? Lúc đó anh chỉ đùa thôi.
“..” Tần Minh im lặng.
“Ồ...!tôi biết là tôi nghĩ nhiều rồi” Tôn Thường Hi thấy Tần Minh im lặng thì lập tức hiểu ra, đó là chuyện không có khả năng.
Cô ấy buồn bã thở dài, nói: “Cậu đến Bắc Kinh vì chuyện khác, cho nên mới đóng giả là Triệu Chính Ngôn đúng không.
Cậu bảo, cậu nói ra thì sẽ có nguy hiểm, tôi cũng không hỏi cậu nữa, lúc nào thích hợp thì cậu nói với tôi vậy
Tần Minh lên tiếng: “Chị Thường Hi, xin lỗi.
Tôn Thường Hi nói: “Đừng xin lỗi, nếu tôi không chịu thì cậu chạm được tôi sao? Chuyện cả hai tình nguyện, tôi không muốn làm người phụ nữ già mồm.
Nhưng tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta, chúng ta không thể cứ thế này được.”
Tần Minh hơi hé môi, anh hiểu Tôn Thường Hi nói rất nhiều, thanh niên buông thả thì buông thả, nếu không biết kiềm chế thì tương lai hậu quả khôn lường.
“Em...!Lúc Tần Minh định nói thì đột nhiên bên cửa sổ có bóng người, anh lập tức ngậm miệng.
Có người gõ cửa sổ, hỏi: “Thường Hi, con vẫn chưa ngủ à? Sắp một giờ rồi.”
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng của mẹ, Tôn Thường Hi cũng sợ đến mất hồn, vội nhét Tần Minh vào chăn rồi quấn mình kín mít, lẩm bẩm: “Chết tiệt, quên tắt đèn rồi”
Tôn Thường Hi lớn giọng nói: “Hả? Mẹ? À ờm...!con...!con chơi điện thoại một lát, con ngủ ngay đây”
Cạch!
Vừa dứt lời, cửa sổ bị người ta đẩy ra, xuất hiện đầu của một người phụ nữ, chẳng phải là Dương Lộ mẹ của Tôn Thường Hi sao?
Dương Lộ nói với vẻ ngờ vực: “Ừm...!Hình như vừa rồi nghe thấy con đang nói chuyện với ai à?”
Khóe miệng Tôn Thường Hi giật giật, Tần Minh bị ép chặt trong chăn nhưng lại cảm thấy tê ngứa, Tần Minh không nằm yên!
Cô ấy vừa tức vừa bực nhưng lại không dám nổi nóng, chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Đâu...!đâu có, con xem video thôi.
Mẹ, con...!con muốn ngủ rồi, mẹ còn chuyện gì không?”
Dương Lộ nói: “Cũng không có gì, vừa xử lý xong vài chuyện của công ty, đi ngang qua thấy phòng con còn sáng đèn nên muốn nói với con chuyện của đại sư Triệu.
Cậu ấy có phải là bạn con ở thành phố Quảng lúc trước, tên...!Tần Minh không? Con có thấy giống không?”
“A!”
Đột nhiên Tôn Thường Hi thẳng người, cơ thể run lên, hai má đỏ ửng.
Dương Lộ ngờ vực hỏi: “Sao thế? Con đấy, trời lạnh đến vậy à, đắp gì mà kín thế.
Ê? Sao mặt con đỏ vậy? Chắc không phải bị cảm rồi sốt đấy chứ?”
Nói xong, Dương Lộ đưa tay vào sờ trán Tôn Thường Hi.
Tôn Thường Hi vô cùng căng thẳng, không dám nhúc nhích, đồng thời véo Tần Minh đang bị ép chặt trong chăn.
Tên khốn này, lúc này rồi mà còn lộn xộn với cô ấy nữa!Dương Lộ kinh ngạc nhìn con gái, hiện tại thời tiết Bắc Kinh khá lạnh mà mặt Tôn Thường Hi lại nóng, bà ấy hỏi:
“Thường Hi, tối nay con sao thế? Cảm sốt à? Đã bảo con đừng có đến đồn công an làm việc rồi, ông nội con chiều con, cô con cũng chiều con, đã thu xếp xong con đường sự nghiệp cho con từ sớm rồi, con cứ phải tự mình liều mạng, giờ mệt rồi đúng không?”
Tôn Thường Hi quấn chăn, vô cùng căng thẳng, người đàn ông trong chăn cứ lộn xộn.
Hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp, vội nói: “Mẹ, con...!con không sao đâu.
Mẹ, mẹ còn chuyện gì không?".