Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 698: Chúng Ta Rất Có Duyên Mà





Dương Lộ suy nghĩ rồi lên tiếng: “Con có cảm thấy đại sư Triệu kia giống với người bạn ở thành phố Quảng của con không? Cô con nói con cũng quen biết với cậu Triệu Chính Ngôn này, mẹ nghĩ nhà chúng ta cũng không qua lại nhiều với nhà họ Triệu mà”
“Vậy...!vậy sao? Ngoại hình giống nhau mà thôi, thực ra con cũng quen biết qua bạn bè thôi, nhưng cũng không thân gì.

Chính vì hai người giống nhau nhưng con phân biệt được, họ không phải cùng một người”
Tôn Thường Hi lại nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, Triệu Chính Ngôn cũng chỉ giống với Tần Minh...!Ờm hơi giống mà thôi, là mẹ nghĩ nhiều rồi.


Đó là học trò của Trương chân nhân, chẳng phải mẹ với ba cũng hay nói Trương chân nhân rất có bản lĩnh, quan hệ sâu rộng nên muốn lấy lòng lôi kéo sao? Bây giờ...!ưm...
Còn chưa dứt lời thì cơ thể Tôn Thường Hi run rẩy, trông như có hơi khó chịu.
Dương Lộ hỏi: “Con không thấy thế sao? Thường Hi, con sao thế? Không sao chứ?”
Tôn Thường Hi vội nói: “Không...!không sao, mẹ ơi con mệt rồi, có gì mai rồi nói nhé”
Dương Lộ thấy Tôn Thường Hi không muốn nói thì cũng thôi, bảo: “Vậy được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, đừng chơi game nữa, muộn lắm rồi”
Cạch, Tôn Thường Hi nói tạm biệt xong thì cửa sổ lập tức đóng lại, lần này cô ấy khóa luôn cửa sổ lại.
Còn Tần Minh trong chăn cũng ló đầu ra, thở hổn hển nói: “Whoa, nóng quá đi mất, suýt chút nữa là ngạt chết rồi.”
Tôn Thường Hi cáu kỉnh nói: “Tần Minh, cậu im lặng chút cho tôi! A...!ơ, cậu...!cậu vẫn có thể tiếp lần nữa sao?”
Còn chưa nói xong thì Tôn Thường Hi đã bị Tần Minh đẩy ngã, Tần Minh phủ người xuống, đè lên cơ thể mềm mại của Tôn Thường Hi, ân ái một lần nữa.


Tôn Thường Hi muốn phản kháng nhưng chẳng mấy chốc đã ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì cô ấy hoàn toàn không thể chống lại thế tiến công của Tần Minh và cũng dần đắm chìm vào đó.
Một đêm yên tĩnh, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng thì Tần Minh đã bị gọi dậy.
Tôn Thường Hi đuổi Tần Minh ra ngoài, nếu để người nhà phát hiện Tần Minh qua đêm ở phòng cô ấy thì nguy mất.
Tần Minh cũng biết như vậy ảnh hưởng không tốt, đến nhà người ta làm khách rồi ngủ với con gái của người ta, bị phát hiện thì ngượng ngùng cỡ nào đúng không?
Cũng may nhà họ Tôn rộng lớn, không dễ phát hiện ra Tần Minh thậm thò thậm thụt.
Tần Minh về đến phòng cho khách, chẳng bao lâu sau thì Tôn Nguyệt tới mời anh đến biệt viện của ông cụ ăn sáng.
Sau khi Tần Minh đến thì thấy hai vợ chồng ông cụ Tôn, ba con trai, một con gái và Tôn Thường Hi cũng ở đây, những người này đều là người có địa vị trong nhà họ Tôn, có thể thấy ông cụ Tôn rất xem trọng Tần Minh.
Đầu bếp đều là những đầu bếp nổi tiếng nấu cho gia đình, nguyên liệu đều là đồ tươi, còn có lá trà đắt tiền, cả nhà tiếp đãi với tiêu chuẩn cao thế này khiến Tần Minh có hơi được ưu ái mà lo sợ.

“Ông Tôn..”

Tần Minh đang định nói gì đó.
Ông cụ Tôn cười đi tới, kéo tay Tần Minh rồi nói: “Đại sư Triệu, tối qua ngủ ngon không?”
Tần Minh vừa nghe thế thì vô thức nhìn Tôn Thường Hi ở một bên, sau đó không hiểu sao lại đỏ mặt rồi lập tức vờ như không nghe thấy mà đưa mắt nhìn quanh.
Tần Minh nói: “Ngủ rất ngon, cảm ơn ông Tôn đã tiếp đãi”
“Đại sư Triệu nói gì thế chử, chúng ta rất có duyên mà.”
Ông cụ Tôn cười nói: “Không kể đến chuyện cậu cứu tôi, chỉ dựa vào việc tối qua chúng ta trò chuyện thân thiết cũng cũng xem như bạn trăm năm rồi.
Khóe miệng Tần Minh co giật, tối qua kết nghĩa anh em chẳng phải chỉ là nói đùa, khách sáo thôi sao? Lẽ nào ông nói thật à? Ngoài nói mấy lời sáo rỗng về lịch sử và việc nhà ra thì tôi với ông cũng đâu có tiếng nói chung, nhưng ngược lại tôi có rất nhiều tiếng nói chung với cháu gái của ông.
Lúc này, Tôn Nguyệt cầm một hộp gỗ màu đen, đưa tới rồi nói: “Đại sư, trong này có một món quà tặng cho Trương chân nhân, nhưng chúng tôi muốn tìm Trương chân nhân không dễ chút nào, thế nên nhờ cậu nhận thay được không?”.