Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 699: Ông Tôn Có Chuyện Muốn Tìm Thầy Tôi Sao





Tần Minh nheo mắt, nhận thế này thì học trò nợ ân tình thay thầy à, đây là cái bẫy rồi.
Tần Minh không nhận vội mà hỏi: “Ông Tôn có chuyện muốn tìm thầy tôi sao?”
Ông cụ Tôn cười lớn, nói: “Đại sư Triệu nói không sai.

Thực ra rất lâu trước đây tôi đã muốn tìm Trương chân nhân để thương lượng chuyện quan trọng, nhưng hành tung của ông ấy không cố định nên tôi cũng không tìm được ông ấy”
Tần Minh thầm nghĩ, Trương Toàn Chân đang bận tìm Thường Nhụy vì chuyện năm đó, tất nhiên chẳng có tâm tư đâu mà đi lo chuyện khác.

Tần Minh nói: “Nếu không phải chuyện gì quá khó thì tôi có thể làm thay thầy của tôi, nếu ông Tôn có thể tin tưởng tôi”
Tần Minh nói thể có nghĩa là ám chỉ bản lĩnh của anh đã giỏi bằng Trương Toàn Chân rồi.
Tất nhiên người nhà họ Tôn sẽ không khinh thường Tần Minh, nhưng dù sao thì cũng không thân quen, trước đây Trương Toàn Chân cũng từng giải quyết việc khó cho nhà họ Tôn, tất cả đều được giải quyết một cách hoàn hảo, cho nên bọn họ khá tin tưởng Trương Toàn Chân
Dẫu sao thì chuyện lần này là kẻ thù trước đây quay lại trả thù, đối phương chịu đựng hàng chục năm, tung ra một chiêu rồi vẫn luôn núp trong bóng tối.

Mấy ngày trước ông cụ Tôn quên uống thuốc, bọn họ cũng điều tra ra được, con trai của người giúp việc phụ trách chăm sóc ông cụ Tôn cờ bạc nợ tiền, để trả nợ nên bị mua chuộc lấy đi thuốc trị bệnh tim của ông cụ Tôn.
Chuyện này mới được điều tra hôm qua, tất nhiên người giúp việc đó đã được đưa đến đồn công an, nhưng chuyện này cũng khiến nhà họ Tôn bị ám ảnh.
Đối phương xuất quỷ nhập thần, không tìm được tung tích, còn giỏi lợi dụng người khác đối phó với nhà họ Tôn.
Giống như lần trước Dương Lộ đến thành phố Quảng bàn chuyện làm ăn, nửa đường bị người ta bắt cóc vậy.
Phần lớn người nhà họ Tôn đều làm về chính trị, đã nhờ rất nhiều quan hệ nhưng không tìm được mục tiêu, bạn có đầy bản lĩnh nhưng lại không có chỗ nào để thể hiện.
Đây là điều khiến nhà họ Tôn đau đầu.
Đó cũng là lý do nhà họ Tôn không ngừng tìm người giỏi giang đến giúp, bởi vì một khi chuyện này không được giải quyết tốt thì có thể nhà họ Tôn sẽ chìm trong tai họa.


“Không phải tôi xúc phạm cậu, nhưng cậu có bản lĩnh này sao?”
Lúc mọi người đang im lặng thì Tôn Nhân Binh vừa cắn bánh bao vừa nói
: “Có người muốn tấn công trả thù nhà chúng tôi, nhưng chúng tôi mãi không tìm thấy hung thủ đứng sau.

Tôi đã huy động không ít người tài giỏi để điều tra manh mối, còn có đội cảnh sát chuyên nghiệp hành động, kết quả đều không thu hoạch được gì.

Lẽ nào cậu bấm đốt ngón tay là có thể tìm được?"
Tôn Nguyệt nói: “Anh ba, sao anh nói toạc ra vậy? Thế này thẳng thừng quá đấy”
Tôn Nhân Binh đáp: “Nói sớm hay nói muộn cũng đâu khác gì nhau, chẳng phải giờ đang tìm cậu ấy để bàn bạc chuyện này sao? Lẽ nào cứ phải giấu giấu diếm diếm, lãng phí thời gian?”
Ông cụ Tôn không nói gì, mặc dù ông cụ không muốn chất vấn Tần Minh nhưng con trai cũng nói lên tiếng lòng của ông cụ, đã nói toạc ra rồi, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục thôi.
Cậu là học trò, liệu có năng lực để làm việc thay thầy không?
Tần Minh nhàn nhạt cười, đây chẳng phải đúng ý anh sao?
Tần Minh lên tiếng: “Ồ? Hóa ra mọi người gặp vài chuyện rắc rồi à?”

Ông cụ Tôn nói: “Đúng vậy, đối phương xuất quỷ nhập thần, làm việc không để lại chút dấu vết nào, thật sự khiến chúng tôi đau cả đầu.

Đã có mấy lần đánh úp vào con cháu của nhà họ Tôn chúng tôi rồi, thủ đoạn tương tự nhau nhưng không tìm được hung thủ”
Tần Minh bảo: “Tìm người thì có khó gì, tôi làm phép hỏi thần linh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu tôi tìm ra thì phải thương lượng giá cả, dù sao thì tôi làm phép cũng sẽ hao tổn tuổi thọ.
Tôn Nhân Binh buồn cười nói: “Đừng nói kiểu dễ dàng như vậy, cũng đừng chém gió như bí ẩn đến thế.

Cậu còn trẻ tuổi, được thầy giỏi nhận làm học trò, sao không học cách khiêm tốn?”.