Dù sao anh chỉ là một thầy bói rởm, cứ làm theo bài bản để tránh bị người ta chất vấn về trình độ nghiệp vụ thôi.
Khi nhà họ Tôn chuẩn bị xong những thứ này thì Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc cũng đến nhà thăm hỏi, cảm ơn bọn họ đã xử lý giúp tài liệu giao dịch với bên hải quan.
Sau đó, hai vợ chồng thấy Tần Minh mặc áo đạo sĩ, “múa” kiếm gỗ đào ở trước bàn cúng.
Triệu Tụng Lễ không lộ cảm xúc nhưng Tần Mặc lại trợn mắt há hốc mồm.
Tần Minh với tạo hình và diễn xuất như vậy đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ về "con trai" mình.
"Phù!" Tần Minh uống một ngụm rượu, giơ lá bùa được dính trên kiếm gỗ đào qua ngọn nến và phun ngụm rượu ra, ngọn lửa lập tức bốc lên cao.
Người không biết còn tưởng Tần Minh đang biểu diễn xiếc đấy.
Cuối cùng Tần Minh múa kiếm mệt rồi, dùng ngân châm trích một giọt máu trên đầu ngón tay của mình nhỏ lên đèn Trường Minh, sau đó thở ra một hơi dài "thu công".
Trong sự chú ý của mọi người, anh chỉ vào đèn Trường Minh nói: "Ông cụ Tôn, nhà ông không được để cái đèn này tắt.
Nó không tắt thì số mệnh nhà họ Tôn các ông sẽ thịnh vượng, tiêu tai giải kiếp, kẻ địch của các ông sẽ liên tục gặp xui xẻo và nhanh chóng lộ ra tung tích.
Đợi tôi tính ra thiên cơ sẽ nói cho các ông tới bắt người." Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуenАРР.cом
Tôn Nhân Binh nghe vậy lại muốn phản bác.
Tần Minh đoán được tâm tư của ông ta, nói ngay: "Nhưng đây không phải là chuyện vô thời hạn.
Lâu thì mười ngày, chậm thì năm ngày, chuyện này chắc chắn sẽ có kết quả."
Anh đã nói vậy, Tôn Nhân Binh cũng chẳng thể nói gì hơn.
Ông cụ Tôn đưa một phong bì cho Tần Minh nói: "Triệu đại sư đã vất vả rồi.
Bất kể chuyện này có được hay không, cũng mong cậu nhận lấy chút phí trà nước"
Tần Minh cầm qua nhìn.
Mẹ kiếp, đây là chi phiếu một triệu đấy.
Đúng là đại gia có khác.
Cho dù anh chướng mắt cũng cầm tạm vậy.
Chuyện bên nhà họ Tôn tạm thời đã xong.
Tần Minh lại chờ Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc cảm ơn nhà họ Tôn giúp đỡ, sau đó cùng rời đi.
Trước khi anh đi còn lén nháy mắt ra hiệu với Tôn Thường Hi.
Nhưng Tôn Thường Hi không để ý đến Tần Minh mà vẫn luôn xoắn xuýt.
Tối hôm qua cô ấy đã muốn kết thúc loại “quan hệ đặc biệt” mập mờ, vi diệu đồng thời không tiền đồ với anh nhưng lúc đó không thể nói ra, bây giờ lại không biết nên nói thể nào.
Tôn Thường Hi nhìn theo bóng lưng Tần Minh rời đi và thầm than: "Tần Minh, tôi đã chìm sâu trong bùn rồi, cậu sẽ thích tôi sao? Ha ha, cậu làm sao thích tôi được chứ? Cậu tới Bắc Kinh không phải vì tôi mà vì Nhiếp Hải Đường kia à? Ôi...
Trên đường trở về, Tần Minh cảm giác được rõ ràng thái độ của Triệu Tụng Lễ đã thay đổi, không còn vẻ mất kiên nhẫn nữa, đồng thời còn quan tâm tối hôm trước anh ngủ có ngon không, có bị lạnh không, thấy anh bây giờ ăn mặc giản dị lại tính lát nữa sẽ mua mấy bộ quần áo cho anh.
Tần Minh thấy buồn cười chống cắm, nói với vẻ hoàn toàn không cảm kích: "Thôi bỏ đi, hôm nay con có tiết học, chập tối còn phải đi ship đồ, khuya cũng có việc, không rảnh đi dạo khắp nơi với ba mẹ"
Triệu Tụng Lễ nhíu mày nói: "Ship đồ? Sao con thiếu tiền mà không nói với ba mẹ? Cho dù chúng ta không thể so được với gia đình quyền quý như nhà họ Tôn nhưng cũng không thiếu tiền"
Tần Minh nói: "Không, con muốn tự kiếm tiền tự tiêu.
Đi ship đồ chỉ là hợp đồng tinh thần, lao động vinh quang, con tự mình kiếm tiền thì sao chứ?"
Tần Mặc cười nói: "Được rồi, Tiểu Ngôn, con còn giận ba con sao? Lần này con làm tốt lắm, không uổng công nhận Trương chân nhân làm thầy, cũng học được bản lĩnh rất tốt.
Con muốn thưởng gì thì cứ nói ra đi"
Tần Minh chợt nảy ra một ý định, nói: "Con muốn gặp ông nội."
Két!
Triệu Tụng Lễ giống như không biết lái xe, đột nhiên phanh gấp làm Tần Minh hoảng hốt vì không kịp đề phòng.
Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc đều kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Minh, ánh mắt kia có vẻ kỳ lạ làm anh cảm giác như mình vừa mới nói sai?.