Tần Minh thấy Tống Dĩnh nói chuyện thoải mái như vậy lại nói: "Chuyện này không thể kéo dài quá lâu được.
Tôi có một tập tài liệu mà nhà họ Tôn đang nắm giữ, cô có thể cầm qua."
Tống Dĩnh mỉm cười: "Cậu chủ cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu"
Tống Dĩnh gọi một cuộc điện thoại, lập tức ra lệnh cho đội ám sát Bắc Kinh hành động.
Thật ra hành động nhằm trả đũa nhà họ Tôn cũng không phải là chuyện gì mới lạ trong giới quyền quý ở Bắc Kinh.
Nhà họ Tôn đã có không ít người bị thương và liên lụy vì chuyện này, cho nên đội ám sát muốn nhúng tay vào cũng không quá rắc rối.
Tổng Dĩnh căn dặn chuyện này xong lại hỏi: "Cậu chủ, hôm nay tôi đặc biệt tới đây còn có một việc.
Nước cộng hòa Merial tại Châu Phi được Triệu Tụng Lễ đầu tư đang bị dịch tả lợn Châu Phi rất nghiêm trọng và phát sinh bạo động.
Mỏ dầu mà ông ta đầu tư vào thật ra là do nhà họ Tần cũ ở thành phố Hải bỏ ra tổng cộng trên trăm tỷ để khai thác, ông ta chỉ đầu tư vào hệ thống vận tải.
Ban đầu nó đã có thể bắt đầu sinh lợi nhưng đáng tiếc xảy ra bạo động.
Bây giờ nhân viên, mỏ dầu và cả trang thiết bị đều bị quân phản loạn khống chế."
Tần Minh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Nói vậy, chuyện này còn liên quan tới nhà họ Tần cũ à?"
Tống Dĩnh nói: "Đúng vậy, nhà họ Tần cũ có thế lực lớn, mặc dù lần đầu tư này thất bại đã gây ra chút ảnh hưởng nhưng không quá lớn, chỉ là hình như có liên quan tới việc tranh giành quyền thừa kế của mấy người con trai nên bọn họ tạm thời đang cố gắng giải quyết chuyện này.
Có điều bọn họ không có đội vũ trang, chỉ có thể thuê mấy gã lính đánh thuê.
Đáng tiếc là tình hình bệnh dịch trong nước cộng hòa Merial quá nghiêm trọng, rất nhiều lính đánh thuê không muốn vào đó"
Tần Minh xoa tay, nghĩ ngợi một lát mới hỏi: "Chúng ta có thể khống chế được khu vực đó không? Nếu làm thì phải tốn bao nhiêu?"
Tổng Dĩnh cầm một máy tính bảng qua, tính toán tất cả chi phí rồi nói: "Các chi phí về nhân lực, vật tư và vũ khí và dược phẩm vân vân đều không rẻ.
Tần Minh liếc nhìn qua.
Mẹ kiếp, chi phí một năm lên tới trên trăm triệu đô la, không ngờ đội ngũ còn lên tới hơn mười nghìn người?
Đây chính là đội vũ trang đấy!
Tần Minh nhìn thấy mà cảm giác tim mình run rẩy.
Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ này thật lắm tiền nhỉ? Vũ trang tư nhân cũng khoa trương như vậy, không hổ danh là quái vật khổng lồ đứng sừng sững trên thế giới suốt mấy thế kỷ.
Bất kể ai biết tới sự mạnh mẽ của Hoàn Vũ đều muốn nắm lấy "con thú lớn" này trong tay, chẳng trách Thường Hồng Hi và nhà họ Triệu đấu đá với nhau lâu như vậy.
Tần Minh uống một hợp nước và điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: "Khu vực màu đỏ trên bản đồ này là chỗ quân phản loạn chiếm đóng à? Hình như ở đó còn có một mỏ dầu và mỏ khoáng chất."
Tổng Dĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, ban đầu mỏ khai thác đất hiếm bị người của phe chống đối và dân địa phương chiếm lấy, bây giờ lại bị quân phản loạn khống chế.
Thật ra số tiền mà quân phản loạn bỏ ra mua vũ khí từ bộ vũ khí của chúng ta đều từ mỏ khai thác đất hiếm này"
Tần Minh hỏi "Cô dự kiến sức chiến đấu của quân phản loạn thế nào?"
Tống Dĩnh cười khinh thường: "Cố vấn tình báo quân sự của Châu Phi nói quân phản loạn không chịu nổi một đòn, các phương diện đều lạc hậu"
Tần Minh nói: "Nếu quân phản loạn chỉ là một đám người ô hợp, chúng ta bàn điều kiện với thủ tướng nước cộng hòa Merial giúp loại bỏ quân phản loạn, quyền khai thác mỏ dầu sẽ căn cứ vào hợp đồng thương mại để lại cho nhà họ Tần cũ.
Điều kiện này không quá đáng chứ?"
Tổng Dĩnh không hiểu nói: "Cậu chủ, thực lực đội vũ trang của chúng ta còn mạnh hơn quân phản loạn nên chúng ta chủ động giúp đỡ với điều kiện này, thủ tướng Merial mong còn không được.
Chỉ là làm vậy thì chúng ta quá thiệt.
Cho dù nhà họ Tần cũ ở thành phố Hải có quan hệ hợp tác với chúng ta nhưng không thể cho chúng ta quá nhiều tiền, cùng lắm chỉ là một lá thư cảm ơn."
Tần Minh lắc đầu nói: "Ha ha, tôi đương nhiên sẽ không dễ nói chuyện như vậy..